Thẩm Thiên Úc không rõ đây là ngày thứ mấy hắn ở trong viện, hắn khó thở, cả người nóng lên, suy nghĩ bị vây trong trạng thái hỗn độn, đau đớn phải trải qua thì không cần nói.
Trong thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, hắn sẽ gian nan quay đầu nhìn người ngoài phòng cách ly. Bất kể là lúc nào hắn quay đầu, Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên đều đang nhìn hắn, một khắc đều không rời đi. Mấy ngày nay hai người đều tiều tụy, nhất là Vưu Kim Liên, dưới mắt đều xuất hiện quầng thâm. Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ cũng có mặt hỗ trợ, mỗi khi Thẩm Thiên Úc quay ra ngoài nhìn, họ sẽ vẫy vẫy, làm bộ dáng cổ vũ hắn.
Tình trạng của Thẩm Thiên Úc rất nghiêm trọng, phải mau chóng tiến hành giải phẫu, liền định vào ngày thứ sáu. Giữa trưa thứ năm, Thẩm Thiên Úc hiếm có mà ngừng ho, cũng không ho ra máu nữa, thậm chí có thể ngồi thẳng dậy, tựa vào giường bệnh, im lặng nhìn người ngoài kính thủy tinh.
Trần Hạ Sinh cuống quít lấy giấy bút từ trong cặp ra viết vài chữ. Thẩm Thiên Úc hơi cận thị, nằm ở trên giường bệnh liền không mang kính, híp mắt lại cũng không thấy được trên giấy viết gì.
Trần Hạ Sinh có chút nóng nảy, gõ thủy tinh gọi bác sĩ cùng hộ sĩ ra, không biết tiến hành dạng câu thông gì, dù sao thì bác sĩ cũng để cho anh vào.
Vưu Kim Liên cũng muốn đi vào nhưng bác sĩ không cho phép, nói: Chỉ có thể cho một người đi vào, bệnh nhân ngày mai sẽ phẫu thuật, không thể tiêu hao thể lực.
Trần Hạ Sinh nói với Vưu Kim Liên:
“Cô để cháu vào thôi. Cháu muốn lau người cho Hoa nhi, cô vào không có tiện lắm.”
Vưu Kim Liên nhìn Trần Hạ Sinh có chút phức tạp, lau nước mắt nói: “Vậy thôi cháu vào đi.”
Trần Hạ Sinh đeo khẩu trạng, mặc y phục cách ly, chậm rãi tiến đến gần giường bệnh của Thẩm Thiên Úc.
Trạng thái tinh thần của hắn tốt hơn nhiều, hiện tại ngồi trên giường bệnh, cứ như vậy mà nhìn Trần Hạ Sinh đến gần, một câu cũng chưa nói liền khiến Trần Hạ Sinh có chút khẩn trương.
Bàn tay Trần Hạ Sinh ra mồ hôi, hô hấp dồn dập, khẩu trang nhanh chóng bị thấm ướt. Anh có cảm giác bị đè nén liền hít sâu mấy lần.
Thẩm Thiên Úc xem có chút buồn cười, vẫy tay với Trần Hạ Sinh, gọi:
“Anh đến đây đi.”
Trần Hạ Sinh nhanh chóng nhẹ nhàng chạy tới, cầm tay hắn. Chính là tay anh ướt át lạnh lẽo, tay Hoa Nha lại khô ráo ấm áp. Trần Hạ Sinh nhịn không được đem tay hắn đến bên môi hôn vài cái, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu kéo màn phòng bệnh xuống.
Vưu Kim Liên bị màn ngăn trở tầm mắt liền nóng nảy nói:
“Cẩu Đản, cháu kéo màn làm gì a?”
Trần Hạ Sinh nói:
“Cháu lau người cho Hoa nhi. Mọi người cũng không nên nhìn.”
Mấy ngày nay tinh thần anh đều bị kéo căng, cho dù là cười với người khác thì mắt vẫn luôn đỏ hồng. Hiện tại nhìn thấy Thẩm Thiên Úc anh mới nhẹ nhàng thở ra, lúc nói chuyện với Vưu Kim Liên liền không nhịn được nở nụ cười.
Vưu Kim Liên nhìn thấy anh cười, cũng thở dài, cùng vợ chồng Vưu Kim Cần ra khỏi chỗ phòng bệnh, đi ăn cơm trưa trước, để lại nơi này cho Trần Hạ Sinh.
Bức màn xanh lam ngăn chặn ánh sáng bên ngoài, khiến ánh sáng nhiễm lên màu sắc, trong phòng bệnh có chút tối, Thẩm Thiên Úc lẳng lặng ngồi ở trên giường, hô hấp vững vàng.
Phòng bệnh của Thẩm Thiên Úc có cấp nước ấm cả ngày, Trần Hạ Sinh lấy nước ấm, đem khăn mặt ngâm vào chậu, bưng qua muốn lau người cho hắn.
Có thể tới gần Thẩm Thiên Úc, anh đương nhiên vui vẻ. Thế nhưng khi anh cởi nút áo Thẩm Thiên Úc, anh lại bắt đầu đau lòng, yết hầu nghẹn lại giống như muốn khóc.
Thẩm Thiên Úc gầy. Trên lồng ngực dán rất nhiều miếng dán, Trần Hạ Sinh không biết đó là cái gì, liền nhìn chằm chằm thật lâu.
Âm thanh Thẩm Thiên Úc khàn khàn:
“Đây là lúc làm điện tâm đồ dán lên. Bỏ xuống được rồi, khó chịu quá.”
Trần Hạ Sinh cẩn thận lấy xuống cho Thẩm Thiên Úc, rất nhiều miếng dán được dán rất chặt, cơ hồ dính vào thịt, Trần Hạ Sinh dùng khăn nóng ấp lên thật lâu, sau đó mới có thể lấy xuống.
Anh dùng khăn mặt cẩn thận lau thân thể cùng đầu tóc cho Thẩm Thiên Úc, đợi đến khi sạch sẽ liền dính bên người Thẩm Thiên Úc, chốc chốc lại hôn lên cổ cùng xương quai xanh của hắn.
“Đừng nháo.” Thẩm Thiên Úc tuy rằng không đẩy anh ra nhưng vẫn kháng cự, lắc đầu, nói: “Anh mau ra đi, không em truyền bệnh cho anh đấy.”
“Không đi.” Giọng nói Trần Hạ Sinh kiên định, “Ngày mai em phẫu thuật rồi, để anh ngồi với em một chút đi.”
Thẩm Thiên Úc trầm mặc một lúc, sau một lát, cầm lấy tay Trần Hạ Sinh.
“Anh, em có lời muốn nói.”
Trần Hạ Sinh ngồi bên giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, một lát sau liền dứt khoát nằm bên cạnh hắn. Giờ bác sĩ và y tá đều đã đi ăn cơm, nếu không nhìn thấy anh như vậy, khẳng định là sẽ mắng.
“Em nói đi, anh nghe đây.”
Thẩm Thiên Úc nhìn ánh mắt Trần Hạ Sinh. Một khắc đó hắn cảm giác được kiếp trước mình không có an bình, hắn cảm giác đời này thật hạnh phúc, ngay cả khi giây tiếp theo hắn phải tan xương nát thịt cũng không có gì đáng sợ.
Thanh âm của hắn tuy khàn khàn vô lực nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
“Anh, lần này có thể em không chống đỡ được.”
Trần Hạ Sinh vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, gấp đến độ muốn nói gì nhưng lại bị Thẩm Thiên Úc cắt ngang.
“Nghe em nói đi, tình trạng cơ thể của mình, em rõ ràng nhất, khả năng…”
Thẩm Thiên Úc dừng một chút, cúi đầu nhìn anh, còn nói:
“Trừ em ra, anh lại không thích đàn ông. Nếu em không còn nữa, anh tìm một người con gái đi, hảo hảo sống.”
Thẩm Thiên Úc còn muốn nói nữa, Trần Hạ Sinh lại một mực không nghe, nói thẳng:
Trần Hạ Sinh sợ hắn không nghe được, lại phi thường nghiêm túc lặp lại từng từ:
“Anh không, tuyệt đối sẽ không.”
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến một chiếc kim rơi xuống đều có thể nghe rõ. Thẩm Thiên Úc nhìn Trần Hạ Sinh, ánh mắt kia khiến anh có chút xa lạ.
Âm thanh Trần Hạ Sinh nghẹn ngào:
“Em chắc chắn sẽ khỏe lại. Nếu như… nếu có nếu như.” Trần Hạ Sinh hít sâu một hơi, nói: “Anh liền đi cùng với em.”
Thẩm Thiên Úc đột nhiên ngồi phắt dậy, đẩy Trần Hạ Sinh từ trên giường xuống, cũng không biết lấy khí lực ở đâu. Thẩm Thiên Úc ho khan, may là không ra máu.
Hắn hét to:
“Anh cút! Cút ra ngoài cho em!”
Trần Hạ Sinh hoảng sợ, vội vàng ổn định Thẩm Thiên Úc, sợ hắn động tĩnh quá lớn làm rớt kim trên tay.
Trần Hạ Sinh là sợ hắn, hô to: “Anh sai rồi, Hoa nhi, anh sai rồi! Anh không phải nói tiếng người, em đừng tin, đừng nóng giận.”
Thẩm Thiên Úc khó khăn thở, trái tim đập kinh hoàng, hắn vô cùng đau đầu, oán hận nhìn chăm chằm Trần Hạ Sinh, sau một lát lại thở dài.
Thẩm Thiên Úc nói:
“Anh nói thật dễ dàng. Em đi, anh cũng không ở lại, mẹ em làm sao bây giờ? Cha mẹ anh làm sao? Anh, đừng nói những lời vô trách nhiệm như vậy.”
Trần Hạ Sinh cười làm lành, rất nhanh nước mắt lại ròng ròng. Anh nói:
“Nhưng nếu không có em, anh sống còn ý nghĩa gì. Hoa nhi, em phải cố gắng trụ vững, xin em…”
Thẩm Thiên Úc thống khổ nhắm mắt lại, trong nhất thời không nói lên lời. Trong nháy mắt hắn thậm chí không rõ chính mình được trọng sinh là có ý nghĩa gì. Hắn chết, người thân sẽ đau khổ không chịu đựng được, từ phương diện này mà nhìn thì hắn còn không bằng giống như kiếp trước vậy, không được yêu thích, cô độc chết đi.
“Anh cố gắng sống, giúp em chăm sóc mẹ em. Anh có cảm giác chỉ thích mình em, có thể là bởi vì thời gian chung sống quá dài.”
Trần Hạ Sinh lắc đầu, biểu tình bắt đầu ngưng trọng.
Thẩm Thiên Úc thở dài.
“Nếu không phải vậy, anh càng phải cố gắng sống.” Thẩm Thiên Úc nâng tay đè ngực Trần Hạ Sinh, nói: “Em liền ở nơi này, anh đừng quên em.”
Trần Hạ Sinh không nói gì. Anh bò lên giường bệnh của Thẩm Thiên Úc, dựa vào cánh tay của hắn, nước mắt thấm ướt y phục bệnh nhân.
Thẩm Thiên Úc đưa tay sờ lên mặt anh, mấy ngày hôm nay anh vẫn bận rộn trong bệnh viện, ngay cả thời gian cạo râu cũng không có, trên mặt đều là râu ngắn cưng cứng.
Thẩm Thiên Úc thấp giọng ho khan, nói:
“Kỳ thực em rất hạnh phúc. Anh cùng mẹ đối với em tốt như vậy, em nên thấy đủ. Ngay cả là ngày mai tắt thở cũng không sao.”
Trần Hạ Sinh ô ô khóc thành tiếng, thời gian tựa hồ vặn vẹo, tiếng khóc của anh giống như tiểu Cẩu Đản năm đó tủi thân, bụm mặt dùng mu bàn tay lau mắt, ngọng nghịu nói với Vưu Kim Liên:
“Cô, cháu không đến trường, cháu muốn ở nhà chơi với em…”
Thẩm Thiên Úc niết lỗ tai anh, nói:
“Đừng khóc, không cho khóc.”
Trần Hạ Sinh nhịn không được quỳ bên giường, ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, gào khóc.
Thẩm Thiên Úc dịu dàng vỗ sau lưng anh, dừng một chút, ghé vào tai anh nói ba chữ.
Rõ ràng là ba chữ bình thường, nhưng lại làm người đang thương tâm kia ngừng khóc. Trần Hạ Sinh buông cổ Thẩm Thiên Úc ra, khẩn cầu:
“Nói lại lần nữa đi.”
Thẩm Thiên Úc cười ôn nhuận, nhẹ giọng nói:
“Em yêu anh. Giống như anh yêu em vậy.”
Tình cảm của Thẩm Thiên Úc với Trần Hạ Sinh có thể quy về ‘dễ dàng tha thứ’, bởi vì dễ dàng tha thứ khuyết điểm của anh, cho nên nguyện ý nhận anh, nhận lấy tình yêu không được người đời tán thành của anh. Cho nên Trần Hạ Sinh vẫn tưởng rằng Thẩm Thiên Úc chỉ là thương hại anh nên mới không nói chuyện yêu đương với những người con gái khác. Thế nhưng ‘thương hại’ có thể duy trì bao lâu?
Hiện tại đã khác. Giờ Thẩm Thiên Úc lại nói thương Trần Hạ Sinh. Phần tình cảm từ tình thân trở thành tình yêu, đã không phải là ‘đáng thương’ cùng ‘dễ dàng tha thứ’ có thể khái quát.
Thẩm Thiên Úc hỏi Trần Hạ Sinh:
“Em nói những lời này có phải quá muộn rồi không?”
“Không muộn.” Trần Hạ Sinh lắc đầu nói: “Từ đầu anh cũng không nghĩ tới em có thể thích anh. Em quá tốt, nguyện vọng lớn nhất đời của anh là có em thuộc về anh. Hiện tại em là của anh, anh rất vui. Em không phải là lừa anh chứ? Đây không phải là an ủi đúng không?”
Thẩm Thiên Úc đồng ý, nói: “Ừ.”
Trần Hạ Sinh nghiêng người, nằm sấp lên đùi Thẩm Thiên Úc, vẻ mặt cầu xin, anh nói:
“Nếu không phải bây giờ em còn sinh bệnh, hai chúng ta có thể…”
“Có thể?”
Trần Hạ Sinh nghiêng đầu, trong mắt đầy là khát vọng. Anh tiến lên muốn hôn Thẩm Thiên Úc đang đeo mặt nạ bảo hộ, lại bị hắn né tránh.
Thẩm Thiên Úc nghĩ rằng, chính mình không chạm anh, như vậy anh vẫn là người bình thường.
Trần Hạ Sinh cũng không uể oái, dù sao Thẩm Thiên Úc đã nói cho anh biết. Vô luận tình cảm này bên trong có bao nhiêu thân tình, đều có thể xem như tình yêu. Anh có thể danh chính ngôn thuận quấn lấy Thẩm Thiên Úc, chờ đợi hắn âu yếm, cùng với hành động càng thân mật.
Ánh mắt Thẩm Thiên Úc tối lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Trần Hạ Sinh, dừng một chút, xuống phía dưới đụng đến mông anh, không chứa nửa phần dục vọng nói:
“Anh, nếu em có thể kiên trì, có thể sống tiếp được, em liền cùng anh làm.”