Lúc đó ánh mặt trời không quá chói chang, ánh nắng yếu ớt chen vào khe
hở của rèm cửa sổ, cửa sổ tỏa ra vầng sáng vàng nhạt, ánh lên bàn học
chất đầy sách vở của cô.
Nhìn lướt qua cách trang trí trong phòng, Giang Tiêu Nhiên xác định mình đã trọng sinh, cô dùng sức ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương đang đau đớn.
Thật đáng giận, rõ ràng đời trước đã hồ đồ tham gia vào nhóm người hâm
mộ thần tượng, cắt ghép video lại bị thần tượng phát hiện, tại sao thời
điểm nghe điện thoại lại bị dòng người đông đúc giết chết?
Nghĩ lại sáng sớm hôm đó, cô bị đánh thức bởi tin nhắn riêng, kinh ngạc
phát hiện mình được thần tượng trả lời tin nhắn. Không kịp kích động, cô lại phát hiện thần tượng Cố Dư Lâm đi đến thành phố cô sống, cô tỉ mỉ
chọn lựa trang phục liền đi đến sân bay đón thần tượng. Sau đó, bởi vì
quá nhiều người chen chúc, đẩy cô ngã xuống đất, điều duy nhất còn nhớ,
chính là câu nói của Cố Dư Lâm:
- Đừng chen lấn, có người ngã xuống!
Có lẽ do trong vòng một ngày, được thần tượng chú ý đến hai lần, cho nên hẳn là cô phải trả giá bằng mạng sống.
Cũng may không tính là quá tệ, ông trời lại cho cô cơ hội sống lại lần nữa.
Sau khi hồi tưởng, cô đông cứng ba giây, cảm ơn số mạng một cái, cảm
kích nhân sinh một cái, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, tay đặt trên
ngực cảm nhận một chút.
Chắc chắn, đã bị nhỏ lại…
Sau khi mặc quần áo tử tế, trong đầu chợt nhớ lại: Trường Tam Trung, Lớp 11, Ban 3, Giang Tiêu Nhiên.
Cô chấp nhận số phận, chuẩn bị sách vở, đeo túi xách lên vai, liền vội
vã ra khỏi nhà. Cô sợ bản thân có biểu hiện không tự nhiên, trên đường
đều cố gắng nhớ lại cảnh tượng lớp 11 năm ấy.
Cũng may bạn thân Triệu Gia Ánh ngồi cùng bàn với cô từ nhỏ đến lớn, vì
thế khi đến lớp học, cô mới có thể tìm được chính xác chỗ ngồi của mình.
Triệu Gia Ánh vẫn ngồi chỗ cũ, phấn khởi nói:
- Mau mau, số học, số học!
- Hôm qua số học làm bài tập gì? Làm bài tập hay làm đề thi?
Triệu Gia Ánh ngẩng đầu lên:
- Bạn ngủ đến mất trí nhớ rồi à? Bài tập là đem những gì học giờ tự học viết thành bài văn!
- À, chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
Giang Tiêu Nhiên liếc mắt qua loa vài cái, đem bài văn mở ra, nhìn rất nhiều tờ bài thi mà thất thần:
- Tối hôm qua, làm tờ bài thi nào?
Triệu Gia Ánh bĩu môi:
- Chương 6, bạn có viết không?
- Viết, viết.
Cô lật bài thi, ngồi một mình một lúc, cảm thấy không giống đời trước,
trước đây cô đều mệt mỏi, chán chường trôi qua, sau khi sống lại, dường
như cô có thêm nhiều nghị lực so với trước.
Nhưng mà điều làm cô chán nản là, cô hồi tưởng lại đề bài lúc thi tốt
nghiệp trung học, kết quả đau xót nhận ra ngoại trừ thi văn phải viết
bài văn, còn đề bài thì một câu cô cũng không nhớ!
Quên đi, phải học lại một lần rồi!
Chỉ là căn bản lớp 11, cô đã quên hoàn toàn. Vì vậy cho tới tận trưa,
Giang Tiêu Nhiên nhìn giáo viên viết bảng nhưng trong đầu cứ lẩn quẩn ba vấn đề:
“Tôi là ai? Tôi ở nơi nào? Giáo viên đang nói tiếng Trung sao?”
Không còn cách nào, cô chỉ có thể mau chóng đuổi kịp tiến độ, cô không
thể làm khác hơn là sau khi tan học tự bù lại những kiến thức bị mất.
Triệu Gia Ánh thấy bộ dạng cô như vậy, cẩn thận hỏi:
- Này, mình cảm thấy cậu đã thay đổi!
Ăn cơm thêm nhiều năm, cao hơn một chút, lại gặp được Cố Dư Lâm rồi, sao lại không có chút tiến bộ được? Tuy nghĩ như vậy, nhưng Giang Tiêu
Nhiên vẫn hỏi tượng trưng:
- Khác gì?
Có phải muốn nói cô trưởng thành, thông minh, xinh đẹp, chín chắn, tự
nhiên, phóng khoáng, khí chất tăng lên? Cô cố gắng ưỡn bộ ngực, tỏ ý
bằng lòng tiếp thu ý kiến.
Triệu Gia Ánh nghiêm túc gật đầu, nhìn lướt từ đầu đến chân cô, cười tà mị:
- Cảm giác bạn… ngực nhỏ đi một chút!
- Cút!
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lớp tự học buổi tối, cô và Triệu Gia Ánh
cùng chờ xe ở trạm xe buýt, hôm nay học hành vất vả so với mấy năm nay
Giang Tiêu Nhiên buông thả làm cho cô như ăn không tiêu, cô rũ mí mắt,
dựa vào Triệu Gia Ánh.
Triệu Gia Ánh đẩy cô:
- Mau nhìn, mau nhìn, nam thần trường Đức Cao!
Đức Cao, hai chữ làm Giang Tiêu Nhiên có sức lực ngay, cô ngẩn ngơ nghĩ, Cố Dư Lâm không phải học ở trường này sao? Trường học này còn có ai đẹp trai hơn anh ấy à?
Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Tiêu Nhiên run rẩy.
Anh ấy chính là Cố Dư Lâm đó!
Thời niên thiếu Cố Dư Lâm giống như hạc đứng giữa bầy gà, anh ấy cao hơn một cái đầu so với người khác, làm cho Giang Tiêu Nhiên liếc mắt là
thấy được anh. Đồng phục học sinh rộng thùng thùng lại bất ngờ vừa với
anh, có lẽ vì nóng, anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn. Nhìn
lên trên nữa, chính là yết hầu nổi bật của anh, cũng hơi lộ ra khuôn mặt ngây ngô. Khóe mắt hơi khêu gợi, lông mi hẹp dài, làm cho ánh mắt của
anh nhìn qua trong trẻo lạnh lùng lại thâm tình.
Giang Tiêu Nhiên lập tức hết buồn ngủ, tinh thần hưng phấn, bị gánh nặng học hành đè lại, sao cô lại quên mất trường học bên cạnh còn có Cố Dư
Lâm?
Ngoại trừ bù đắp tiếc nuối đời trước, học cho giỏi, cô còn có thể đi đến cạnh anh ấy.
Theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, rốt cục cũng không cần nhìn hình vẫn thấy được dáng vẻ của anh 17 tuổi!
Cố Dư Lâm không xuất hiện lâu, anh rất nhanh cùng bạn học nghênh ngang bắt taxi đi, để lại Giang Tiêu Nhiên trông chờ mòn mỏi.
Triệu Gia Ánh quơ quơ ngón tay trước mặt cô:
- Xem bộ dạng của bạn kìa, mắt nhìn chăm chăm vào người ta!
Giang Tiêu Nhiên có chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy tốt nhất nên giữ lại, nhịn đến cuối cùng nghẹn không chịu nổi, chỉ vào hướng Cố Dư Lâm
vừa đi:
- Triệu Gia Ánh, mình có cảm giác, anh ấy sẽ thành công!
Triệu Gia Ánh nghi ngờ nói:
- Thật sao? Bạn còn nhớ lần trước kiểm tra, bạn nói trực giác nói cho bạn rất đúng, mình liền chép thôi, kết quả chỉ có 5 điểm.
- … Được rồi, câm miệng lại!
Trường Đức Cao này thật ra xếp hạng nhất nhì, so với trường Tam Trung
không thua kém. Thành tích của Giang Tiêu Nhiên chỉ trên trung bình, so
với Đức Cao thì thua mấy phần, đời trước ba mẹ có khuyên cô, đưa cô đến
Đức Cao học dự thính, đáng tiếc cô nghe nói nơi đó dạy học căng thẳng
như ma quỷ, lần nào cô cũng cự tuyệt.
Sau này khi biết Cố Dư Lâm học ở Đức Cao, cô hối hận muốn điên.
Sống lại lần nữa, cô quyết tâm không bỏ qua cơ hội này. Đừng nói là giáo dục ma quỷ, chỉ cần cho cô tới gần anh, núi đao biển lửa cô cũng đi.
Lúc ăn cơm tối, cô như có như không nói:
- Thật phiền, hôm nay giải một đề, giáo viên nói nửa ngày cũng rối loạn, liền bảo chúng con tự tìm hiểu …
Ba Giang:
- Từ đầu ba đã nói không nên học trường này mà. Trình độ của giáo viên quyết định năng lực của học sinh đó!
Tiếp tục.
- Còn có thể trách ai? Không phải do hồi sơ trung con không cố gắng học, chỉ thi được trường cao trung như thế. Tuy là học được cao trung, nhưng so với trường Đức Cao vẫn kém một đoạn.
Tiếp tục tiếp tục.
- Ba nói con nghe, lúc đó tới dự thính trường Đức Cao không được sao? Tóm lại ba sẽ không hại con.
Tiếp!
Hiểu ba không ai bằng con gái.
Để tỏ rõ đây không phải quyết định qua loa, cô buông đũa xuống, thở dài:
- Bây giờ con cảm thấy giáo viên ở đây không tốt, có nhiều điều muốn học cũng học không được.
Nghiêm túc suy tư một lúc.
- Có thể chuyển tới Đức Cao không? Con muốn thử, tương lai không phải trò đùa, chịu khổ một chút cũng được.
- Chương trình học hiện tại thì thế nào? Lớp 11 đều đã khai giảng một tháng.
- Không sao, không học được bao nhiêu, trước mắt trong lớp con đã học cơ bản, qua đó học bồi dưỡng, rất nhanh sẽ đuổi kịp.
Tiếp tục thở dài.
- Số lượng giáo viên trường con rất ít, nghe nói năm ngoái chỉ có hơn mười người.
Đòn sát thủ tới.
- Đức Cao có rất nhiều giáo viên, còn thuộc dự án đào tạo trọng điểm 985, 211 nữa!
Ba vỗ bàn một cái.
- Được! Ba đi hỏi thăm giúp con!
Nhờ quan hệ của ba, thủ tục chuyển trường làm rất nhanh. Giang Tiêu
Nhiên và Triệu Gia Ánh xem như là anh em cùng hoạn nạn, Triệu Gia Ánh
nhõng nhẽo một hồi, cuối cùng cũng được gia đình đồng ý, cùng chuyển
trường với Giang Tiêu Nhiên.
Thật ra năm đó Triệu Gia Ánh cũng có ý định đến dự thính ở Đức Cao,
nhưng Giang Tiêu Nhiên vẫn phản đối, còn cho cô ấy xem tin tức học sinh
bên đó tự tử, nên cô ấy mới dẹp bỏ ý định này.
Hiện tại Giang Tiêu Nhiên có chút tính toán nhỏ nhặt, tự nhiên cũng muốn Triệu Gia Ánh cùng chuyển trường.
Ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ, đêm trước khi chuyển trường, cô nằm mơ thấy ngày đó nhận được điện thoại của Cố Dư Lâm.
Lúc đó, khuôn mặt Cố Dư Lâm không thay đổi nhiều, khí chất cũng vậy, chỉ thêm trưởng thành. Ngày đó, anh chỉ mặc áo sơ mi đen, khoác thêm áo
khoác được thêu thủ công, mang đến cảm giác cấm dục. Khủng khiếp hơn là, hôm trước người hâm mộ còn nói:
- Cố đại thần, anh có dám không mang kính mát ở sân bay?
Tin tức càng quét trên mạng là: Ngày hôm sau, anh ấy thật sự không mang
kính mát, đôi mắt sâu sắc hữu tình như cười như không nhìn chằm chằm vào các cô.
- Phong cách tổng tài bá đạo thật sự không thích hợp với tôi!
Lông mày Cố Dư Lâm đậm nét làm ánh mắt anh vừa tự nhiên vừa thâm tình.
Càng chết người là, anh luôn cài khuy áo thật chặt, lộ ra cổ thon dài và trắng nõn, như muốn biểu lộ: Cố Dư Lâm, chỉ có thể đứng nhìn từ xa,
không thể đùa bỡn đâu!
May mà Giang Tiêu Nhiên đã nhìn qua vô số hình ảnh đẹp đẽ của anh ở sân
bay, nhưng giờ phút này vẫn bị chấn động nói không ra lời, dường như nói một câu sẽ xúc phạm đến anh ấy, giống như người này ở tiên giới, cô nên cúi đầu tuân theo.
Sóng mũi Cố Dư Lâm cao, môi mím chặt thành một đường, đường nét trên mặt rõ ràng nhất định chính là thượng đế ban ân. Áo khoác rộng bao vây lấy
cơ thể anh, theo động tác của anh, quần áo bên trong chà xát lên xuống,
ôm lấy bộ ngực rắn chắc và cơ bắp hoàn hảo.
Trong lúc kinh động, Giang Tiêu Nhiên có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
Không đúng, chẳng phải mình là fan chân chính sao?
Không được, cô quyết định quang minh chính đại làm fan của anh ấy!
Cô hướng về nửa trên người anh cùng cả nửa dưới… dù sao đi nữa, anh ấy đến gần, càng gần, càng ngày càng gần…
Giang Tiêu Nhiên có cảm giác tim mình bất thường, gần như muốn nhảy ra ngoài, cô cố gắng xoa bóp, chỉ có thể nín lặng nhìn anh.
Dòng người càng ngày càng chen, sân bay như một khinh khí cầu chứa đầy
nước, người này chen lấn người kia đi đổ nước vào. Trong một khoảnh
khắc, nước càng ngày càng nhiều, khinh khí cầu không thể chứa thêm nước.
Chân Giang Tiêu Nhiên vừa trợt, có người dùng khuỷu tay đẩy lưng cô về
trước, lại có người vươn chân đẩy chân cô, ý bảo cô lùi về sau đi. Cô
không đứng vững, cứ như vậy té xuống, trong lòng vẫn ôm chặt máy ảnh.
Những tiếng thét chói tai bắt đầu, mọi người trở nên hoảng sợ, cuối cùng Cố Dư Lâm cũng thấy có gì không đúng:
- Đừng chen lấn, có người ngã xuống!
Nhưng không ngăn lại được, Giang Tiêu Nhiên cảm giác được có tận mấy đôi chân đạp lên lưng mình, không biết là muốn hướng đến Cố Dư Lâm hay muốn ra khỏi sân bay. Cô muốn cong người lên, nhưng cơn đau đớn kịch liệt
làm cô chỉ có thể nằm đó.
- Mọi người đứng tại chỗ, không được cử động, nghe tôi nói!
Như thủy triều vỗ vào bờ rồi đi, giọng của anh nhanh chóng bị cuốn trôi, mang theo màn đêm vô tận chìm vào đáy biển sâu.
Hô hấp Giang Tiêu Nhiên bị chậm lại, cô tỉnh lại từ giấc mộng, lau mồ
hôi trên trán, lúc này mới ý thức được một ngày mới đã bắt đầu rồi.
Bất kể chuyện gì đã qua, hiện tại, cô muốn đến bên cạnh anh rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hâm mộ thần tượng, nhẹ nhàng, ngọt văn.