Trọng Sinh Đến Trước Khi Thần Tượng Nổi Tiếng

Chương 20: Dây áo



Lời của cả bài hát đều đã viết xong, chỉ còn lại câu thứ ba từ dưới lên có một chỗ còn trống, nhưng bên cạnh có sẵn 3 từ để lựa chọn.

Cô đẩy đẩy bánh mì về phía anh:

- Bạn ăn trước đi, mình suy nghĩ một lát.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn cảm thấy cái anh viết đã rất tốt, chỉ chỉ từ thứ hai:

- Mình cảm thấy từ này rất tốt, gieo vần rất có cảm giác.

Anh thờ ơ cười:

- Cho nên bạn lừa mình ăn bánh mì à?

Cô bị nhìn ra tâm tư nhỏ, liếm môi. Anh cũng không nghiên cứu sâu nữa, dùng bộ dạng “Thực là khâm phục bạn rồi” cười cười rồi quay đầu viết ca từ tiếp.

Sáng sớm ban 10 đã náo loạn, có người ở phía sau kêu:

- Bắt đầu giết nha! Đêm qua ai không ngủ mà đi giết người nè? Mau tố cáo ai là sói đi! (có lẽ đây là trò chơi Ma sói đó)

- Không chơi trò này nữa, chuẩn bị trốn học thôi, hắc hắc!



Mặc dù Cố Dư Lâm không thích học tập, nhưng không giống với bọn họ lắm, dường như trong lòng anh có một phương hướng để cố gắng, có mục tiêu chính xác, sẽ quên đi những việc cảm thấy nhỏ bé. Giống như, bởi vì tâm trí đặt ở âm nhạc nên thấy học tập không quá quan trọng.

Cô đột nhiên cảm thấy giữa sự huyên náo trong lớp, vẻ an tĩnh trên người Cố Dư Lâm lại toát ra một lực hấp dẫn không thể nói thành lời.

Không đến một tuần, dưới sự “thúc ép đe dọa” của Giang Tiêu Nhiên, cuối cùng Cố Dư Lâm đã có thói quen ăn sáng.

Sau lại phát triển thành quy luật, trong tuần thì thứ ba, thứ năm cô mua đồ ăn sáng, thứ hai, tư sáu thì anh ấy mua.

Như vậy thời gian ăn ý cứ chậm rãi nảy nở.

Cô cùng Cố Dư Lâm có rất nhiều chủ đề có thể trò chuyện, nhưng duy nhất có chủ đề không thể nói, chính là học tập.

Giang Tiêu Nhiên biết rõ, tuy lúc này cô đang đeo trên lưng một sứ mệnh trọng đại của lịch sử, nhưng học tập thì không thể buông bỏ. Phải học thật tốt, để nếu khi Cố Dư Lâm có đổi ý, cô có thể phụ đạo giúp anh ấy.

Quan trọng hơn chính là, cuối cùng Cố Dư Lâm trở nên xuất sắc như vậy, nếu như cô chỉ vì anh mà sống, không quan tâm đến bản thân mình, thì cô sẽ không thể bắt kịp anh rồi.

Cô cũng phải giống anh ấy, phải có nhiều ưu điểm mới được.

Cho nên mỗi lần gặp phải đề bài muốn thảo luận, cô sẽ đi hỏi Lý Gia Viên, có đôi khi lúc giải đề, hai người sẽ thảo luận cực kỳ sôi nổi, mãi đến khi vào tiết còn chưa thỏa lòng, thời điểm học môn phụ liền chuyền giấy nháp tiếp tục thảo luận bài tập.

Tuy là họ cực kỳ quang minh chính đại, thuần túy chỉ là đang thảo luận bài tập, thế nhưng Cố Dư Lâm vẫn không chen vào một lời nào, có chút không đúng lắm.

… Giang Tiêu Nhiên vì lo bài tập, đã ba tiết học chưa nói chuyện cùng anh ấy.

Giữa lúc Giang Tiêu Nhiên vò đầu bứt tóc, đang cố buông lỏng bằng cách uống nước thì Cố Dư Lâm đóng quyển sách lại, chỉ vào đề bài trước mặt Giang Tiêu Nhiên:

- Đề này làm thế nào?

Cô sặc một ngụm nước trong cổ họng, không nuốt xuống không phun ra được, thân thể cứng lại, sau đó ho khan kịch liệt.

- Khụ khụ…

Cố Dư Lâm tự tay vỗ vỗ lưng cô, thật vất vả mới dừng ho, cằm cô tựa vào chai nước thất thần.

Tay anh vẫn đặt trên lưng cô.

Dường như có vật gì đó hơi nhô ra.

Con ngươi Cố Dư Lâm hơi thay đổi, nhìn lại cái trong lòng bàn tay mình, một đường không rộng không hẹp, băng qua lưng áo của cô,

Ý thức được là cái gì, hầu yết anh giật giật, bình tĩnh nhìn lại bàn tay, tay cũng rút lại, đặt trên đùi mình. Nhưng kì quái là, cái tay này rõ ràng đang thả lỏng nhưng lại có gì đó đã để lại dấu ấn trên tay anh. Anh lật bàn tay lại nhìn, chẳng có gì cả, chỉ là có chút hồng hồng.

Giang Tiêu Nhiên bình tĩnh lại, nhìn anh mà không thể tin:

- Vừa rồi bạn nói cái gì?

Rút tay lại, anh nói như bình thường:

- Mình nói, đề thứ ba làm thế nào?

… Hạnh phúc tới thật quá nhanh như gió lốc.

Giang Tiêu Nhiên thụ sủng nhược kinh, lập tức lấy tập mình kéo tới giữa, bắt đầu giải thích cặn kỹ cho anh:

- Đầu tiên vẽ đường parabol này…

Nói xong một bước, cô sẽ hỏi:

- Chỗ này hiểu không? Không hiểu mình sẽ nói nguyên lý lại cho bạn.

Cố Dư Lâm:

- Gần như đã hiểu.

Nghe giảng, không hiểu sao anh bắt đầu mơ hồ, dường như mất đi thính giác, chỉ nhìn thấy môi cô mở ra đóng lại. Cô không giống với các bạn nữ khác, nữ sinh ban khoa học xã hội ít khi trang điểm, hoặc nếu có thì sẽ tô son thật đậm, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều biết mình tô son. 

Mà cô trang điểm rất nhạt, nhất là môi, không quá đỏ, gần với màu cam đỏ, ở dưới ngọn đèn càng nổi lên màu sắc ấy.

Giống như quả cà chua nhỏ.

Đột nhiên anh có chút muốn ăn cà chua.

Lý Gia Viên ngồi phía trước quay đầu lại, hình như tìm được cách giải ngắn hơn, rất hưng phấn muốn chia sẻ với cô, bút cũng đã đặt trên tờ giấy nháp, cũng đã nghiêng người qua:

- Giang Tiêu Nhiên! Mình…

- Chờ một chút, chờ mình giảng cho cậu ấy đề bài này đã.

Lý Gia Viên mệt mỏi quay đầu trở về.

Cố Dư Lâm vô cùng hưởng thụ, cong cong khóe mắt, nở ra một nụ cười nhạt.

- Cười cái gì? Nghe hiểu không?

Cà chua nhỏ mấp máy môi, lên tiếng:

- Ừ, hiểu.

Cô viết kỹ quá trình giải bài đó ra giấy, đẩy tờ giấy tới bàn anh, lúc này mới tiếp tục thảo luận với Lý Gia Viên.

Cố Dư Lâm nhìn tờ giấy, cô vẽ một đường parabol.

Độ cong rất giống bím tóc đuôi ngựa của cô lắc lên lắc xuống.

Mà đường parabol này được giải thế nào?



Thật không biết làm.

Gần đây, Giang Tiêu Nhiên phát hiện Cố Dư Lâm bắt đầu có hứng thú nhất định với học tập.

Đặc biệt thích số học, nhất là bài tập về parabol.

Cô đâu có thời gian suy nghĩ trong chuyện này có điểm khác thường, anh ấy chịu nghe giảng bài thì cô đã vui vẻ, đâu thể cầu mong quá nhiều.

Cô bắt đầu sắp xếp cho anh một số bài tập cơ bản, đôi khi, cô sẽ gọi điện thoại dặn anh làm bài tập. Cuối tuần, hai người sẽ đi thư viện làm bài.

Tiết mục đấu bán kết thì họ tiếp tục chuẩn bị hát “Mục nát”, bởi vì công tác chuẩn bị đã làm tốt, nên bây giờ áp lực của họ không lớn lắm, chỉ cần mỗi ngày luyện giọng, đúng giờ tham gia lớp hợp xướng là được.

Có câu nói thế nào ấy nhỉ?

Là mệt mà rất vui ấy!

Chỉ cần không có Hạ Nguyễn quấy rối, mọi thứ đều tốt đẹp.

Nhưng Hạ Nguyễn cứ như ôn thần, đưa đồ ăn thức uống không có giờ giấc cụ thể, có đôi khi Giang Tiêu Nhiên không ý thức được, tưởng là Cố Dư Lâm mua, ai ngờ sau khi uống xong mới thấy trên đó có dán tờ giấy.

“Lại bị bạn phát hiện rồi, trời thu thiếu nước, phải chú ý bổ sung nước nha”.

Giang Tiêu Nhiên không còn lời nào để nói, không thể không khen ngợi, không hổ là tên đào hoa, có chiến lược thâm sâu.

Có đôi khi Triệu Gia Ánh hỏi cô:

- Chẳng lẽ bạn không cảm động?

- Cảm động?

Cô buồn cười hỏi lại, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, nếu như năm nay bản thân thực sự 17 tuổi, có thể sẽ cảm động nha!

Hành động theo cảm tính, thích trêu đùa, thích sự khác biệt, hận không thể bất đồng với mọi người, chính là mong muốn trở nên đặc biệt, muốn thu hút sự chú ý.

Trên thực tế, tất cả những điều đó anh ta đều làm, nhưng đối với Giang Tiêu Nhiên thì nam sinh như vậy, có chút ngây thơ.

- Đúng vậy! - Triệu Gia Ánh phụ họa. - Nghĩ xem, anh ta đã đem nước cho bao nhiêu người rồi, cũng không biết đã có bao nhiêu bạn gái. Cũng là Cố Dư Lâm tốt, trong sạch tự nhiên, chỉ đối tốt với một mình bạn.

Thời niên thiếu, chúng ta đều hy vọng bản thân ở trong lòng đối phương là một “người đặc biệt”, nhưng thời gian trôi qua, rốt cuộc dần dần sáng tỏ, muốn trở thành một người đặc biệt thật sự rất khó khăn.

Đối với Hạ Nguyễn, Giang Tiêu Nhiên cũng không phải là một người đặc biệt.

Nhưng đối với Cố Dư Lâm thì, giữa bọn họ, chính là một trường hợp đặc biệt.

Hai tuần lễ trôi qua rất nhanh, bên này Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm chỉ phát triển một bước nhỏ, bên kia Triệu Gia Ánh đã bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Hai người thảo luận một chút, rất nhanh đạt được sự đồng thuận, sau khi tan học, Lý Gia Viên đưa Triệu Gia Ánh về nhà, Cố Dư Lâm đưa Giang Tiêu Nhiên về.

Cuối cùng cũng có cơ hội ở chung một chỗ, trong lòng hai người tự nhiên toát ra không ít tâm tư nhỏ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cà chua không phải muốn ăn là có thể ăn nha!

Nhanh thật! Cố đại thần sắp không nhịn được rồi. Ha ha ha.

Sau đây là câu hỏi, xin hỏi trên lưng Giang Tiêu Nhiên là vật gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.