Ngực liên tục bị đè nén khó thở khiến Lập Hạ không thể không tỉnh lại từ trong giấc mộng ngọt ngào.
Mở trừng ra, đập vào mắt là quả cầu lông xù màu đen đang đứng trên ngực mình, xoay vòng vòng đuổi theo cái đuôi của nó chơi, tốc độ lúc nhanh lúc chậm làm Lập Hạ liên tưởng tới bộ chuyền động. Tiểu tổ tông này càng ngày càng to gan a. Lập Hạ bất đắc dĩ, chỉ phải âm thầm cảm thán giấc mơ chưa mơ xong đã bị bắt gián đoạn kia, khắp nơi trong mộng đều là đồ ăn ngon đó a. Nhắc đến ăn, hôm nay làm món gì ngon mới tốt đây?
Á Địch đang đùa rất HIGH liền chống lại đôi mắt Lập Hạ nhìn mình chằm chằm, lập tức bị dọa ba chân bật lên không nhảy về sau, không hề ngoài ý muốn mà vừa vặn ngã lăn lên chăn da thú ở một bên. Ngớ người một lát, sau một lúc toàn thân lông đen run run lên, trên giường liền nhiều hơn một đứa bé phì đô đô. Chân tay tựa ngó sen, thịt tại ngực, bụng xếp tầng tầng lớp lớp, có thể so với logo hình người của hãng lốp xe Michelin. Giờ khắc này, đứa bé đang mở to đôi mắt xanh biếc, nhào lên trên người Lập Hạ, chớp chớp đôi mắt phối hợp với cằm thịt rung rung, ý nịnh nọt mười phần.
“Mẫu phụ ~” dụi dụi, rồi lại cọ mạnh hơn nữa.
“…” Ngực lại bị đè nặng làm phổi Lập Hạ thiếu chút nữa bị đè ép sạch không khí bên trong, mãnh liệt hô hấp hai cái mới đỡ hơn chút. Đây là phương thức mở mắt không đúng sao? Cậu rõ ràng chỉ thấy đứa bé gầy yếu đến lợi hại, muốn bồi bổ mà thôi, như thế nào mới hai tháng lại tựa như bánh bao dùng bột lên men… Cậu không thể không tự kiểm điểm bản thân, đứa nhỏ tròn vo như quả cầu này là chính mình chăm ra đấy.
Lập Hạ một lý ngư đả đĩnh, xoay người đem bé mập ném vào đống chăn, bắt đầu một hồi thọc nách, nhìn đứa nhỏ nằm trên chăn cười đến mức thịt toàn thân đều phải rung rung, không chịu nổi lớn tiếng cầu xin tha thứ mới thu lại tâm trêu chọc, tầng tầng lớp lớp hung hăng thơm lên mặt bé mập kia vài cái. Nhớ lại đứa nhỏ nhút nhát hai tháng trước, Lập Hạ cảm thấy vẫn nên sáng sủa vui tươi như giờ có vẻ tốt hơn.
Lập Hạ đi ra ngoài rửa xong mặt mũi, lại giúp Á Địch chỉnh lý một phen, có lẽ năng lực khôi phục của thú nhân rất mạnh, nên cánh tay của Á Địch gần hai tháng qua đã tàm tạm rồi, mặt ngoài vết thương chỗ đứt khép lại vô cùng tốt, chính là da thịt non mềm mới mọc ra không chịu nổi sự ma xát, Lập Hạ mỗi ngày lấy thuốc từ chỗ Mạc Lâm Đạt giúp nhóc băng bó, cũng làm nhanh hơn tốc độ khôi phục.
Một lớn một bé, hai kẻ đứng tại đất trống trên sân nhỏ, bắt đầu bài tập thể dục buổi sáng mỗi ngày một lần, gì mà hít thở sâu giãn nở lồng ngực, động tác vươn người kéo thân,… luân phiên nhau thực hiện. Lại nói tiếp, đây cũng chính là bài tập thể dục tại thời điểm tới trường trước kia, hiện tại đã sớm quên không sai biệt lắm, nhưng Lập Hạ vẫn tự nghiền ngẫm, đem nó nhớ được hoàn chỉnh. Muốn nói tới nguyên do cũng là vì khôi phục sự cứng cáp cho cánh tay cụt của Á Địch. Lập Hạ nhớ tới bộ dạng Ân Tư Đặc mỗi lần mùa mưa chân lại đau khó có thể nhịn, nội tâm liền một trận khó chịu, nếu có người từ sớm dùng sự vận động, xoa bóp giúp hắn khang phục hồi phục, có lẽ chân Ân Tư Đặc cũng sẽ không giống như bây giờ. Thôi thì không nói tới Ân Tư Đặc, nhưng Á Địch còn nhỏ, vì để cơ bắp chỗ vết thương của nhóc chắc nịch, không bị héo rút, thì nhất định phải lợi dụng ba chi cùng chỗ cánh tay còn lại phát huy ra hiệu suất lớn nhất, như vậy mới có thể làm tăng lên năng lực tự gánh vác cuộc sống của nhóc sau này.
Sau một hồi vận động, ra một thân đầy mồ hôi, Á Địch lại bắt đầu một ngày nhảy nhót tưng bừng của nhóc. Đứa nhỏ chừng này đúng là tầm tuổi chọc mèo trêu chó, bởi vì thoa thuốc không thể biến thân, Lập Hạ nấu cơm quay đầu lại liền chứng kiến hình ảnh nhóc mập mạp quăng vòng cỏ tròng vào cổ chim Cổ Lỗ, một cước cao một cước thấp đuổi theo sau lưng nó. Con chim đằng trước kéo căng cổ họng gian nan chạy, đứa nhỏ phía sau hồng hộc đuổi theo mất sức quá chừng.
Buổi sáng Ân Tư Đặc cùng Ngõa Cách, Ba Khắc kết nhóm ba đi rừng rậm. Trải qua một mùa mưa thoải mái, thực vật trong rừng phát triển càng thêm tươi tốt, cây dây leo đu giữa những chạc cây lộn xộn rủ xuống, khiến con đường dưới chân như trước không hề dễ đi, toàn bộ cánh rừng oi bức như cái lồng hấp. Mấy ngày hôm trước Lập Hạ nói cây ngô cũng đã chín, bọn hắn đi trước tới xem sao, ba người lưng đều cõng gùi bện dây leo, trong rừng rậm này, những loài thực vật khác yêu thích sự ẩm ướt, nhiệt độ ấm áp như nấm là có thể tùy ý thấy được, hôm nay bên trong từng gùi đều tràn đầy mộc nhĩ cùng nấm hương.
Sau động đất, Lập Hạ thông qua Ân Tư Đặc đưa cho bộ lạc hạt giống su hào, bắp cải; lại tàn phá một hồi lương thực dữ trữ mới – tiên sinh chim Cổ Lỗ đời hai, để phân biệt rõ ra loài nấm nào có thể dùng ăn; hơn nữa do dự đoán động đất cùng xây dựng phòng ốc sau động đất của cậu, giá trị con người Lập Hạ thế mới bùng nổ trong bộ lạc, các tộc nhân đã cởi bỏ những thành kiến với cậu, hiện tại cậu đi tới chỗ nào đều là một cảnh êm ấm hòa hợp, Ân Tư Đặc nhìn ở trong mắt cũng thay cậu thấy cao hứng không thôi.
“Ân Tư Đặc, Lập Hạ nhà ngươi nói cái cây tên ngô đó cũng giống như tiểu mạch, lúa nước, có thể chống đói trong mùa tuyết rơi, điều này có thật hay không a.”
“Đó là đương nhiên.” Bọn hắn chưa ăn qua không có nghĩa là Ân Tư Đặc chưa ăn qua, nhớ tới bắp ngô quết lên mỡ mà nướng kia, chậc chậc ~ “Lập Hạ nói thứ này có thể dùng để nướng ăn, cũng có thể xay thành bột làm bánh nướng áp chảo hoặc cháo ngô.”
“Thế thì thật đúng là chuyện cực tốt, từ khi cậu ta biến thành sứ giả Thú Thần, những thứ chúng ta ăn được trở nên nhiều hơn, trước mùa tuyết rơi chuẩn bị nhiều con mồi hơn một chút, nói không chừng thật sự có thể bình yên vượt qua tuyết quý a.”
Ba người một đường thảo luận rất nhanh liền tới chỗ cần đến. Bên trong ngọn núi lưng hướng bộ lạc, là dốc thung lũng mọc một rừng cây xanh cao to, xa xa đối diện ở bên kia thung lũng, chính là địa phương bọn hắn thu hoạch tiểu mạch trước đó, giờ đây đã bị tầng tầng cỏ xanh bao phủ.
Thân cây trước mắt to khỏe, cao bằng người, hai bên thân cây lần lượt phân bố các lá lớn cuộn dài như sóng xanh, giữa cuống lá và thân cây sinh trưởng ra những trái cây được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vỏ, có hình dạng giống như con thoi, từ chỗ nứt ra có thể thấy được những sợi râu màu nâu ở trên đỉnh cùng những khỏa hạt vàng óng ánh được giấu đằng sau. Cây ngô trong không gian của Lập Hạ Ân Tư Đặc không chỉ từng nhìn qua một lần, một mảnh rừng ngô này sinh trưởng rất dày đặc, khoảng cách giữa các cây với nhau rất nhỏ, thân cây ngô cũng không rắn chắc như trong không gian, nhưng bắp ngô lại không hề bé, dài chừng một phần ba mét, dùng tay bấm một cái hạt ngô, ngón tay tác động vào còn mang theo sự co dãn. Thời điểm này thích hợp bẻ bắp ngô về ăn hoặc dùng nấu canh, muốn xay thành bột ngô cái gì thì phải đợi vài ngày nữa khiến chúng hoàn toàn chín già mới khô lại.
“Chính là thứ này. Các ngươi xem, cứ tách chúng ra khỏi cây ngô như vậy…” Ân Tư Đặc tiến lên, một tay nắm lấy bắp ngô, một tay giữ lấy thân cây, dùng sức xoay tròn bắp ngô, đợi tới khi cuống bắp sắp rời khỏi thân cây ngô thì dùng sức đem bắp ngô kéo một phát, “Rốp ~” một tiếng, bắp ngô to to liền rơi vào tay.
Hai người đứng một bên nhìn làm mẫu mấy lần, liền học được lưu loát rồi, không đến mấy phút lập tức chôn vùi bên trong đám ngô xanh mượt. Ba thú nhân hùng hùng hổ hổ một trận mới ngừng tay, gùi bện mang đến trước đó tràn đầy nấm mộc nhĩ, hiện giờ mỗi người lại nhiều hơn mấy cái “hầu bao” dây leo Sỉ Mị cột chắc bắp ngô. Mấy ngày nay cây ngô chưa thể thu, như vậy trươc hết bẻ một chút mang về ăn thử thứ mới lạ đổi miệng giải nghiện. Mặc dù Ngõa Cách cùng Ba Khắc chưa từng nếm qua ngô, nhưng đã thể nghiệm được các món ăn Lập Hạ làm, nên hai người đều tin tưởng thứ này trải qua tay Lập Hạ chế tác nhất định sẽ rất không tồi.
Một bình thịt kho tàu thơm ngào ngạt sôi sùng sục trên bếp lò, quay cuồng những bọt mỡ. Đứa nhóc một bên với đôi mắt tha thiết chờ mong nhìn chằm chằm vào bình khiến Lập Hạ hoàn toàn bại trận, không thể không lấy ra một khối thịt ba chỉ có thịt có bì từ bên trong bình, thổi thổi vài cái rồi đút vào miệng đã sớm mở ngoác ra từ lâu.
Á Địch cũng không sợ bị bỏng, một ngụm đem khối thịt trên đầu đũa cắn vào miệng, hai má phình lên, quai hàm hoạt động, cái miệng nhỏ nhắn bóng nhẫy chóp chép vang ra thanh âm, cuối cùng còn nheo mắt lại vẻ mặt hạnh phúc. Lập Hạ thấy bộ dáng đáng yêu của nhóc lại bắt đầu kéo vào lòng thơm một trận.
Qua mấy tháng này, xì dầu lên men Lập Hạ đặt trong không gian cũng đã thành công tạo ra rồi, làm men, cho vào bình, thêm nước muối, phơi nắng, quấy đảo, lọc bỏ, một trận việc này giày vò Lập Hạ gần chết, bất quá thành quả đạt được vẫn rất là khả quan. Bình thịt kho tàu hôm nay còn là lần đầu tiên dùng xì dầu nấu ra đấy, Lập Hạ cũng nhịn không nổi mà kẹp một khối bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nuốt. Quả nhiên, tuy lúc trước làm ra thịt kho tàu cũng không tệ, nhưng lần này thả thêm xì dầu càng có thêm hương vị quê hương.
Bình gốm lớn một bên đang chưng bánh bao dùng bột lên men màu trắng như tuyết. Mọi người sống trong thành phố tại Thiên triều đã rất ít tự mình chưng bánh bao, trên đường phố có rất nhiều hàng quán bán bánh bao, có thể cho bọn họ giảm bớt sự phiền toái tự bọn họ chưng nấu. Lập Hạ cũng không ngoại lệ. Lúc ban đầu, thời điểm làm ra bột mì, Lập Hạ chỉ nghĩ tới mì sợi sủi cảo cái gì, đều là những thứ không cần lên men, nhưng loài người chính là như vậy, càng là đồ ăn không ăn được lại càng muốn, thân là một triệt triệt để để người phương Bắc, vài ngày không ăn một bữa bánh bao đều khó chịu muốn chết. Cho nên Lập Hạ vò mẻ đã sứt, tự làm ra một chậu bột ý định tự mình chưng bánh bao, dù cho không làm ra men, thì nó cũng vẫn phải có bộ dạng của cái bánh bao.
Ấy vậy mà mèo mù vớ cá rán thế nào, nhào bột xong Lập Hạ lại bị chuyện khác quấn không thoát thân, đợi tới lúc nhớ tới chậu bột cũng đã qua hai ngày, vốn cho rằng cả một chậu bột liền hỏng hết, Lập Hạ lại phát hiện bột chính mình nhào ra bắt đầu lên men, dùng tay đẩy bột bên ngoài ra, bên trong có các lỗ tổ ong đều đều, ngửi còn có chút mùi chua vốn có của bột sau khi lên men. Trước kia nghe người ta nói, lưu lại bột lần trước có thể làm lên men bột nhanh hơn tại lần sau, Lập Hạ liền cắt một khối ra cất đi, còn lại đều dùng để chưng bánh bao, ai ngờ đợt bánh bao hôm đó làm cực kỳ thành công, khiến Lập Hạ vừa kinh ngạc vừa cảm động tuôn ra hai hàng nước mắt rong biển. Từ bận đó về sau, bánh bao tại nhà Ân Tư Đặc chiếm tư cách là một trong những món ăn chính, cũng càng ngày càng nhiều lần xuất hiện trong các bữa cơm canh.
Á Địch biến thành đứa nhỏ trèo lên lưng Lập Hạ không chịu xuống, Lập Hạ cũng không giận, quay người vào nhà cầm một tấm da thú kích thước phù hợp đem nhóc bao lấy, buộc lại một cái nút chắc chắn trước ngực mới tiếp tục đi làm đồ ăn, Á Địch cũng vui vẻ để Lập Hạ cõng trên lưng, cười khúc khích dùng tay vuốt ve đuôi tóc Lập Hạ, còn thỉnh thoảng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đi cọ xát. Mỗi khi Lập Hạ muốn đem tóc cắt ngắn, đều bị một câu của Ân Tư Đặc “Em như vậy nhìn rất đẹp” ngăn cản lại, đã hơn nửa năm trôi qua, đủ để tóc Lập Hạ dài đến lưng.
Ân Tư Đặc tràn đầy thu hoạch trở về, thời điểm đẩy cửa vào nhìn thấy hình ảnh như vậy. Xuyên qua cửa sổ phòng bếp, nhân nhi hắn yêu thương đang bận rộn chuẩn bị cơm canh cho người một nhà, con nhỏ ghé vào trên lưng, một tay cầm đuôi tóc chơi đùa đến vui vẻ. Ánh mặt trời lướt qua cửa sổ vương trên gò má người yêu, tựa như dát lên một tầng kim quang, ngay cả lông tơ nhỏ bé mềm mại trên da mặt cũng có thể thấy được rõ ràng. Khóe miệng vì một màn này mà hơi giương lên, khung cảnh mang theo hơi thở thần thánh khiến người không nhịn được đắm chìm vào trong đó. Ân Tư Đặc bỗng nhiên có loại kích động muốn bước tới vuốt ve gương mặt Lập Hạ, ôm lấy Lập Hạ; và hắn, cũng thật sự đã làm như vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lý ngư đả đĩnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng trong thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. Tham khảo:. Hình ảnh:
Vò mẻ đã sứt, nguyên văn: phá quán tử phá suất, nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục hoặc thành tích không tốt cũng không cần quan tâm, không cầu tiến.