“! Ngươi đứa nhóc thối này, còn không dừng lại cho ta!” Nhìn hai vị bên cạnh đen cả mặt, thú nhân Hùng tộc ba bước biến hai bước chạy vội tới túm ra thằng nhãi con gấu nhỏ mãnh liệt sỗ sàng trong ngực Lập Hạ. Ngươi đây là tìm đường chết a! Tuy từ nhỏ đã biết truy cầu giống cái khiến kẻ làm a ba như hắn đây vô cùng mừng rỡ, nhưng cũng không thể cái gì cũng không chú ý a. Giống cái kia đầy người đều là hương vị thú nhân Lang tộc, rõ ràng người ta đã muốn kết đôi rồi ngươi còn cọ cái gì mà cọ.
Nhóm mấy người đi ra khỏi phiến rừng, đến một đầu cạn của dòng suối tạm thời nghỉ ngơi. Đống lửa nhóm lên, trên khung đặt cá nướng, thú nhân Hùng tộc rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, mà ngay cả gấu nhỏ tại giữa suối nước lung tung té nước bắt cá cũng không để ý mấy, chỉ dặn dò nó coi chừng trượt chân mà thôi.
“Ta là Hoắc Khắc Lợi, bộ lạc Hùng tộc. Tên nhóc kia là con trai ta Ba Đốn. Cám ơn các ngươi đã cứu chúng ta.”
Trước đó chiến đấu không có chú ý, giờ nhìn qua hình người của Hoắc Khắc Lợi rất là cường tráng đó, tuy đường cong khuôn mặt rất cương nghị, nhưng vẫn có thể từ bên trong nhìn ra sự chất phác hàm hậu chỉ thuộc riêng về loài gấu. Ngược lại là cái tên nhóc kia, loại tính cách đó như thế nào cũng không hợp một khối với chất phác a. Trái lại có chút giống Á Địch nhà mình, chỉ có điều một kẻ “háo sắc”, một kẻ “tham ăn”.
Theo lời kể của Hoắc Khắc Lợi, đám Ân Tư Đặc mới biết được hai cha con hắn hôm nay đi ra ngoài là để lấy mật ong đấy. Vùng đó đã tiến nhập vào phạm vi bộ lạc Hùng tộc, vốn không có nguy hiểm gì, nhưng ai biết được hết lần này tới lần khác lại để bọn hắn bắt gặp hai con Ban Tư Long, theo lý thuyết dựa vào năng lực của Hoắc Khắc Lợi là còn có thể đối phó được, nhưng lại bởi vì buổi sáng Ba Đốn ồn ào một trận, khẩn cầu mang nhóc cùng đi, tộc nhân giống đực đều đi săn hết rồi, trong bộ lạc toàn là giống cái hắn cũng không thể chạy trở về, dưới tình huống không ứng phó được chỉ có thể chạy loạn hòng cắt đuôi đối phương thôi.
Lập Hạ có thể không quan tâm Ban Tư Long cái gì, nhưng lời Hoắc Khắc Lợi nói lại khiến cậu bắt được trọng điểm, Hùng tộc đã có thể nuôi ong lấy mật rồi đó. Còn có bọc vải bao lấy Ba Đốn kia, đó chính là vải bông a, sau khi cậu tới nơi này vẫn luôn dùng quần áo da thú, thời điểm lạnh trên dưới gió lùa, lúc nóng thì mẩn một thân rôm, nếu có thể đổi chút vải bông trở về mặc thì tốt. Nhìn nhiệt độ không khí ngày từng ngày trở nên lạnh, Lập Hạ còn đang sầu não vấn đề quần áo, hiện tại rất tốt, chiếm được kết quả mà chẳng phải uống phí sức lực.
Cá nướng gác trên đống lửa tỏa ra từng đợt hương thơm, Lập Hạ từ túi da thú nhỏ tùy thân mang theo lấy ra muối, bột gừng, bột ớt, từng cái rắc lên, bong bóng mỡ trên thân cá từ các khe vảy xèo xèo chảy ra càng khiến khẩu vị người đại khai. “Được rồi.” Ân Tư Đặc dưới sự nhắc nhở của Lập Hạ lần lượt đưa cho mỗi người một con. Ba Đốn bị mùi thơm hấp dẫn cũng ngừng lại trò nghịch nước, hấp tấp chạy tới nhận lấy một con cá hơi nhỏ chút.
Bộ lạc Lang tộc đối đồ gia vị đã tập mãi thành quen, nhưng cha con Hoắc Khắc Lợi lại rất kinh ngạc. “Này là cá nướng sao? Đột nhiên ăn ngon hơn rất nhiều.” Hùng tộc thích ăn cá, nhưng chỉ là cạo vảy bỏ nội tạng cho lên nướng hoặc là nấu với nước thôi, tuy so những bộ lạc khác trực tiếp bắt lên liền nướng luôn đã tiên tiến không ít, nhưng cũng chỉ có ngần ấy năng lực mà thôi. Lúc này lại ăn được cá nướng cay cay cực kỳ thơm ngon nên rất hưng phấn.
“Tất nhiên, những thứ này đều là Lập Hạ làm ra đấy, mọi người tại bộ lạc chúng ta rất yêu thích.” Thấy bộ dáng của Hoắc Khắc Lợi, bác Khắc La rất là tự hào, trong giọng nói còn chứa một ít cảm giác về sự ưu việt. Thức ăn ăn ngon như vậy, không có đồ gia vị các ngươi cũng sẽ không có, ha ha.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc Hoắc Khắc Lợi quăng tới, Lập Hạ không có tiếp đón mà hỏi lại đối phương. “Hoắc Khắc Lợi, vải dệt cái bọc kia là bộ lạc các ngươi làm ra sao?”
Hoắc Khắc Lợi nghe được đồ ăn ngon như vậy là Lập Hạ làm ra đến thì rất ngạc nhiên, nhưng hắn cũng tận mắt chứng kiến thời điểm nướng cá vừa rồi Lập Hạ rắc lên một vài thứ bột mà hắn không biết, cũng vì những thứ bột đó nên đồ ăn mới trở nên dị thường ngon miệng. Hắn ngược lại không để ý Lập Hạ chuyển hướng chủ đề, rất hào sảng trả lời câu hỏi của Lập Hạ.
“Ừ, bên ngoài bộ lạc chúng ta có rất nhiều cây hoa trắng, thứ đó là dùng hoa trắng làm ra đấy.”
“Hoắc Khắc Lợi, ta có thể đổi loại vải này với bộ lạc các ngươi sao? Dùng chính là những thứ bột nướng cá vừa rồi.” Lập Hạ hỏi. Nhìn kỹ bọc quấn Ba Đốn vừa rồi liền thấy nó là một bộ quần áo đã được may tốt, như vậy xem ra Hùng tộc đã bắt đầu mặc quần áo vải bông rồi, chắc hẳn vải bông trong bộ lạc bọn hắn đã được dự trữ với lượng tương đối lớn. Cậu đưa ra phương pháp dùng muối trao đổi vải kỳ thật song phương cũng không có thiệt thòi gì, dù sao muối mang tới chỗ tốt cho bộ lạc Lang tộc rất rõ ràng, hiện tại những giống cái nhảy nhót tưng bừng trong bộ lạc kia là minh chứng tốt nhất.
“Cái này…” Hoắc Khắc Lợi có chút khó xử. Trên đại lục A Nhĩ, trước đó mỗi bộ lạc trao đổi với nhau là có xảy ra, rất nhiều thú nhân ra ngoài trải nghiệm rèn luyện sẽ tại mỗi bộ lạc đổi lấy thứ cần thiết. Nhưng bây giờ sắp đến mùa tuyết rơi rồi, trong bộ lạc đều bận rộn dùng vải bông làm quần áo, dùng vải trân quý đổi lấy những thứ bột khiến đồ ăn trở nên ngon hơn kia tựa hồ không có lời.
Lập Hạ nhìn bộ dạng của Hoắc Khắc Lợi lập tức hiểu, hắn nghĩ thế cũng không có gì đáng trách. Nhưng Lập Hạ vẫn chưa từ bỏ ý định, quần áo da thú cậu đã mặc đủ rồi. Tốt ở chỗ là khoảng cách nơi đây tới bộ lạc Hùng tộc không tính xa, Hoắc Khắc Lợi đề nghị dẫn bọn cậu cùng đi tìm tộc trưởng Hùng tộc thương nghị mới khiến Lập Hạ cao hứng hẳn lên.
Bộ lạc Hùng tộc đồng dạng với bộ lạc Lang tộc trước kia, xây phòng ở đều rất tùy ý. Nơi hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài bộ lạc đặt một đám thùng đơn sơ dùng nuôi ong, đám ong mật đập cánh vội vàng bay ong ong. Lập Hạ trái lại không dám lên trước, chỉ trốn ở sau lưng Ân Tư Đặc, sợ con nào không có mắt chích cho cậu một đuôi. Khi chứng kiến nhóm giống cái trong bộ lạc, khiến Lập Hạ càng thêm chắc chắn đòn bí mật đàm phán của chính mình, xem bộ dáng cả đám bọn họ cực yếu ớt, không phải là do thiếu muối thì do đâu.
Tuy giữa các bộ lạc có tâm cảnh giới nhất định, nhưng đối với đề nghị không mang theo ý tứ xâm lược này vẫn khá là khoan dung. Huống chi bên trong ba người còn có một giống cái. Dưới chỉ dẫn của Hoắc Khắc Lợi, ba người Lập Hạ rất nhanh gặp được tộc trưởng. Tộc trưởng Kiều Y của bộ lạc Hùng tộc là một thú nhân giống đực đã có tuổi, nhưng nhìn qua vẫn không thua khí thế cường đại của người trẻ tuổi. Dáng người ông so Hoắc Khắc Lợi càng thêm cường tráng, xa xa nhìn lại tựa như một tòa tháp đen. Lẽ ra người như vậy sẽ khiến người ta tâm sinh sợ hãi, nhưng thái độ hòa ái của ông lại xua tan ý nghĩ tiêu cực trong Lập Hạ.
Vốn chính là vì vải bông của người ta mà đến, cho nên Lập Hạ cũng không khách sáo gì, gọn gàng dứt khoát nói rõ ý đồ. Đối thú nhân mà nói, trực lai trực vãng (thẳng thừng trực tiếp) mới là lựa chọn chính xác, nếu như chứa tâm tư cong cong nhiễu nhiễu sẽ khiến người sinh ra chán ghét từ đáy lòng. Lập Hạ lần nữa nướng cá tại nhà tộc trưởng, lại đem lời lẽ thuyết giáo bản thân nói cho tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc lúc trước lặp lại một lần. Có lẽ bởi vì thú nhân kinh thường giả dối, chứng nhận chân thành, hoặc có lẽ cá nướng xốp giòn ăn ngon, Kiều Y ngược lại đối việc trao đổi Lập Hạ đề ra thoải mái đáp ứng. Toàn bộ vải bông trong tộc đều đã phân phát tới tay tộc nhân rồi, Kiều Y để Hoắc Khắc Lợi đứng thẳng một bên đi thông báo mọi người phân chút ít ra. Lập Hạ vui vẻ đến không chịu được, liền quyết định buổi tối làm một bàn cơm cho tộc trưởng hòng bộc lộ tài năng.
Thời điểm vừa mới tiến vào bộ lạc Hùng tộc, Lập Hạ liền phát hiện trên mặt đất nơi này có thật nhiều cây bồ công anh, tuy tháng bốn, tháng năm trên địa cầu mới là thời điểm tốt nhất để ăn cây bồ công anh, nhưng ở nơi này nhìn đến cây bồ công anh non cũng không khiến Lập Hạ ngại dùng nó để làm đồ ăn. Bác Khắc La đã đi theo người tộc trưởng phái ra vào trong rừng nhặt trứng chim rồi, Ân Tư Đặc tại một bên hỗ trợ Lập Hạ xử lý thịt cùng cá. Lập Hạ vừa đào cây bồ công anh vừa cân nhắc thực đơn tối nay.
Trên bếp đặt bình gốm hầm thịt kho tàu đun với táo mộc đầu, tuy táo mộc đầu không có hương vị gì, nhưng đun cùng với thịt sẽ lập tức có vị, cũng tựa như khoai tây ngấm vị khi được đun chung với thịt bò vậy. Ngoại trừ cá nướng ra, Lập Hạ còn hầm một bình canh cá, cá trước khi hầm dùng bột gừng ướp qua, cho nên nước canh đun ra không có mùi tanh. Lập Hạ đem cây bồ công anh rửa sạch, ngắt đi bộ phận hoa, tại lúc đánh hỗn hợp trứng muối thả vào bên trong rồi cho vào nồi tráng, trứng xốp mềm đổi sắc liền thành công ra lò, lại rắc lên chút bột ớt, phương pháp ăn chưa từng được gặp qua này khiến một đám giống cái trong nhà tộc trưởng liên tục kinh hỉ.
Sau một bữa cơm, ít nhất là giống cái nhà tộc trưởng, cả đám đều bị nghệ thuật nấu nướng của Lập Hạ chinh phục thâm tâm. Ân Tư Đặc vốn cho rằng Lập Hạ lúc nấu cơm sẽ dùng đến sản phẩm xuất từ không gian sẽ không dễ giải thích, hiện giờ nhìn một bàn mỹ thực lấy nguyên liệu ngay tại chỗ liền trực tiếp thả lỏng tâm tình, Lập Hạ của hắn có năng lực như vậy đấy, hết thảy những thứ này là điều mà hắn thân là bầu bạn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Buổi tối bọn cậu được sắp xếp ngủ lại nhà tộc trưởng, tên nhóc háo sắc Ba Đốn kia sau mấy lần ý đồ cùng ngủ với Lập Hạ, bị Hoắc Khắc Lợi cường ngạnh mang đi rồi, bởi không nghe lời cần phải nhận lấy trừng phạt mà bị đánh mấy phát lên đầu. Nhìn vẻ mặt khó chịu “Ta sẽ còn trở lại” kia của Ba Đốn, Lập Hạ cười đến không ngậm miệng được.
Sáng sớm ba người liền tạm biệt một nhà tộc trưởng cùng Hoắc Khắc Lợi. Bộ lạc Hùng tộc cần chuẩn bị vải bông, bọn cậu cũng không nghĩ tới một chuyến đi này còn có thể có thu hoạch lớn như vậy, hiển nhiên trên người cũng không mang theo đủ số muối. Vì vậy hai bên ước định tốt ba ngày sau lại đến bộ lạc Hùng tộc giao dịch.
Trở lại bộ lạc Lang tộc, bác Khắc La trực tiếp đi hướng nhà tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc, bác rất để bụng chuyện trao đổi lần này. Lập Hạ nhìn một bộ kích động kia cũng vui vẻ mà thở phào một hơi, quay người liền cùng Ân Tư Đặc về nhà. Á Địch mập mạp thấy a ba cùng mẫu phụ nhà mình trở về lập tức nước mắt vèo vèo chảy xuống, ô ô ô, đều một ngày không gặp được mẫu phụ, không ăn đến cơm thơm thơm rồi, nước mắt theo đôi gò má như cái đồi núi kia rất là gian nan mà trèo đèo lội suối, cuối cùng dọc theo quai hàm mà rầm rầm rớt xuống.
Lập Hạ thấy đứa con béo mụp vừa khóc vừa thở hổn hển rất là đau lòng, một tay ôm nhóc vò vào trong ngực. Lúc chạm tới cái túi đeo trước đó được đặc biệt may ra để Á Địch đựng đồ ăn vặt, tay liền cứng lại. Đậu xanh rau má, một túi nho khô lớn như vậy đều ăn xong rồi a, giờ mới qua một ngày thôi, con trai, ngươi thật sự không thể nặng hơn được nữa. %>_<%
Ân Tư Đặc chứng kiến vẻ mặt hối hận không kịp của Lập Hạ tự nhiên biết rõ lý do vì sao. Buồn cười tiến lên tiếp nhận con trai, dặn dò Lập Hạ trước về phòng nghỉ ngơi một chút. Khoảng cách giữa hai bộ lạc tuy không tính rất xa xôi, nhưng đi suốt một ngày đường thân là giống cái Lập Hạ vẫn không chịu nổi. Ân Tư Đặc một bên tự tay nấu chín cháo hải sản, một bên suy nghĩ đợi tẹo nữa có nên đi một chuyến tới nhà tộc trưởng hay không. Chỉ dựa vào trao đổi đoán chừng không thỏa mãn được nhu cầu vải bông của bộ lạc, bọn hắn có lẽ cần cân nhắc muốn mời người của bộ lạc Hùng tộc tới thăm bộ lạc mình, dùng phương pháp nung gạch xây phòng đổi lấy sang năm bộ lạc Hùng tộc dạy bọn hắn gieo trồng cây hoa trắng (Ân Tư Đặc trước kia được coi là người sẽ kế nhiệm chức vị tộc trưởng không phải không có đạo lý, chỉ dựa vào một đầu óc này thôi cũng đủ rồi a)