Có thịt tộc trưởng đưa tới, Lập Hạ rốt cuộc ngoại trừ canh rau canh xương, được ăn bữa thịt nướng không có bất luận gia vị gì tại dị thế.
Bởi vì hồn xuyên, cho nên không tồn tại trường hợp cắn bất động, thịt ăn khó khăn trong tiểu thuyết, Lập Hạ một ngụm một ngụm nhai nuốt thịt được xé thành khối nhỏ trong chén mà Ân Tư Đặc cố ý xé cho cậu, một bên nhìn Ân Tư Đặc ngồi cạnh giá nướng giản dị lật qua lật lại thịt.
Trình độ nướng thịt của Ân Tư Đặc tại trong mắt Lập Hạ – người hiện đại, chưa một lần được chính thức chứng kiến nguyên liệu nướng có kích cỡ lớn như vậy – nên không thể nói chính xác có tốt hay không, dù sao thịt dê xâu cùng tảng thịt bò được đặt trên phiến kim loại không phải đều khá mỏng hay sao, nào có như hiện tại nguyên cả một khối thịt trực tiếp hơ trên lửa nướng. Tối thiểu, Ân Tư Đặc không có dấu hiệu muốn đem thịt đốt trọi, ngược lại động tác còn rất thành thạo, thịt trong đám lửa bốc lên bị ép ra mỡ, xèo xèo vang vọng. Nói tới thịt Ban Tư Long cũng không tệ lắm, đường vân hoa tuyết, bắp thịt rắn chắc, sợi thịt thon dài, béo gầy vừa phải, có điểm giống thịt bò. Mà những điểm tốt của miếng thịt, bởi Ân Tư Đặc nắm chắc thời gian thỏa đáng, nên thịt vẫn còn chứa hàm lượng nước nhất định, không đến mức bị nướng khô như củi gỗ. Điểm trừ duy nhất chính là vô luận có tẩy trừ như thế nào, không có gia vị phụ trợ, thịt vẫn tồn mùi tanh vốn có của nó. Điều này lại khiến Lập Hạ hoài niệm nơi mình từng ở kia, chính là cái thế giới có đa dạng chủng loại gia vị, hương liệu.
Lúc trước Tô Bỉ có hướng Lập Hạ giảng thuật qua sự tình giữa Khải Văn cùng Ân Tư Đặc, biết được chuyện đã xảy ra Lập Hạ cũng hiểu, Ân Tư Đặc sống những ngày tháng này không hề dễ dàng, hơn nữa sau khi biết Khải Văn mất trí nhớ mà vẫn còn có thể đối đãi tốt như vậy (tuy bên trong thân thể đã sớm thay đổi thành người khác), thực sự là một người hiếm có. Đã từng, trong lòng Lập hạ đối nguyên chủ thân thể xì mũi coi thường, trong đầu còn hồi tưởng lại câu nói tại một tiết mục cuối năm của Phạm đại thúc, “Đại ca, ngươi cưới một người vợ như vậy, thật sự là phí* cả một người như ngươi ~”. Mà lúc này, bởi vì thịt nướng nên nghĩ tới đồ gia vị, Lập Hạ cảm thấy hiện tại Ân Tư Đặc tuy không thể theo đội đi săn thú, nhưng mang mình đi dạo rìa ngoài bộ lạc là vẫn có thể a, nói không chừng sẽ phát hiện một vài nguyên liệu nấu ăn bọn họ không biết cũng nên.
*: chỗ này tác giả để là ‘bạch hạt’, kiểu như bạch bạch lãng phí, nên mình để từ ‘phí’ thôi, hiện edit đang tắc từ chả nghĩ ra cái gì cho hay mà sát nghĩa
Lập Hạ ngồi bên cạnh gặm thịt đồng thời thử thăm dò hướng Ân Tư Đặc đưa ra đề nghị như vậy, Ân Tư Đặc nghĩ nghĩ, cảm thấy không có nguy hiểm gì cũng gật đầu đáp ứng. Lập Hạ hưng phấn, sau khi dặn dò xong Ân Tư Đặc ăn thịt phải ăn nhân lúc còn nóng, liền tung chân chạy vào trong sân rửa tay nghịch nước.
Này còn muốn nói tới bắt đầu từ việc rửa chén, tuy nấu đều là những món ăn thanh đạm như canh rau canh xương, nhưng sau khi rửa đồ dùng nhà bếp vẫn khó tránh khỏi có chút dính dính, tại lúc chứng kiến Ân Tư Đặc giặt rửa da lông, thì thấy trái cây màu xanh lam của đại thụ trong sân, khi bị xoa nắn liền sinh ra bong bóng, Lập Hạ liền không giữ bình tĩnh được nữa rồi, cái thứ này là xà phòng a. Thích thú, lại để Ân Tư Đặc hái xuống thật nhiều, quyết định về sau cọ nồi rửa chén, tắm giặt gội đầu đều dùng nó. Lập Hạ đến nơi này cũng chẳng đi đâu được, bạn bè không có mấy mống, công việc trong nhà ngoài nhà, Ân Tư Đặc một mình ôm lấy hết, Lập Hạ rảnh rỗi đến phát hoảng, liền tự mình đi ngoạn trò chơi rất được hoan nghênh hồi còn bé, một chậu nước bởi vì trái cây màu xanh lam bên trong mà sinh ra sự trơn trượt, một loại thực vật rỗng ở giữa được gắn với cán gỗ dài —— thổi bong bóng. Tuy chính cậu nhiều lúc cũng cảm thấy hoạt động giải trí này rất ngu ngốc rất trẻ con, nhưng không chịu nổi bản thân nhàm chán a.
Ân Tư Đặc ăn uống no đủ đứng dưới lán bếp hóng mát, nhìn Lập Hạ trong sân thảnh thơi tự mình chơi đùa, lúc ăn cơm Lập Hạ nói với hắn, một người, theo từ lúc sinh ra đến chết đi, mãi mãi vẫn không thể rời bỏ được đau khổ. Ngọc quý không trải qua mài giũa thì không thể phát sáng được. Không có cọ xát, thì sẽ không trở nên hoàn mỹ, thời điểm sinh mệnh hạ xuống thấp nhất, đồng nghĩa với cơ hội xoay chuyển cũng đến rồi. Đời người không có một cơ hội nào khác để mà làm lại lần nữa. Nên nắm chắc lấy hiện tại, còn có thể gặp gỡ được bất ngờ thần kỳ tại tương lai. Nghĩ đến lúc đó Lập Hạ đỏ mặt, sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp đoạn câu văn kia, trên mặt Ân Tư Đặc không khỏi cũng nhiễm lên một mạt mỉm cười, hắn biết đây là phương thức an ủi đặc biệt của Lập Hạ dành cho mình. Hít sâu một hơi để không khí tràn đầy khoang ngực, rồi chậm rãi thở nhẹ ra, tháng ngày yên bình thật tốt đẹp.
Lập Hạ thổi bong bóng cũng không yên tĩnh, từ đầu đến cuối đều đang tại não bổ, cái bong bóng này thật tròn, phản chiếu ánh sáng mà sinh ra quầng màu đỏ, giống như quả táo a; cái bong bóng kia thật lớn, tựa như dưa hấu vậy… Nếu nói về bản chất, Lập Hạ chính là một tên cật hóa (kẻ tham ăn). Ai, tại nơi đây cái gì ăn ngon cũng đều không có, đồ ăn chỉ có hai loại như vậy, cuộc sống kiểu này phải nhẫn nhịn đến lúc nào mới có thể xoay chuyển a, tùy thân không gian cái gì cái gì trong tiểu thuyết, tại sao lại không phân một cái cho cậu a, muốn vào liền vào nghĩ ra liền ra, được như vậy thì thật tốt.
Vừa nghĩ như thế, Lập Hạ bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng đầu, không phải thảm như vậy đi, lại nữa! Nhưng mà hôm nay trời âm u không có mặt trời a. Lập Hạ cảm thấy đỡ chóng mặt một chút liền lắc lắc đầu còn chút choáng váng, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Trời xanh mây trắng, mái cỏ tranh vàng liêu xiêu, ổ chó bằng rơm rạ nhưng không có chó, hàng rào bằng gỗ, dòng sông trong suốt, quan trọng nhất chính là khoảnh đất đen được chia làm 24 khối ô nhỏ, trồng đầy ắp cây đào tiên đã kết quả nặng trĩu, đây không phải chính là nông trường QQ của cậu sao! Tối trước hôm xuyên việt còn chưa kịp thu đồ ăn đâu, nguyên bộ trang trí đều là hệ thống tặng miễn phí, quá dễ nhận ra có được hay không. Chỉ là, hết thảy những thứ trước mắt nghiễm nhiên từ một trò chơi lập trình trên máy tính bình thường, trở thành thực thể hóa rồi.
Đây là xảy ra chuyện gì, Lập Hạ có chút phát mộng, chính mình xuyên qua thì cũng thôi đi, như thế nào nông trường QQ cũng cùng một chỗ xuyên việt cùng rồi, TX đã cường đại đến mức tới tận đại lục A Nhĩ mở công ty rồi hả? Ý nghĩ này căn bản không đúng sự thật a. Nếu không, hay là, hắc hắc, con mắt Lập Hạ chuyển chuyển, tà tà cười trộm. Chẳng lẽ giống như mong muốn vừa rồi của mình, với tư cách một kẻ xuyên việt hiếm có, đại thần xuyên việt rất thức thời cho phép cậu mua một tặng một, đi kèm theo cái không gian ý thức trong truyền thuyết? Vừa rồi trong lúc mình bổ não liền kích phát không gian?
Nghĩ tâm động không bằng hành động, trước thử rồi nói sau.
Trong đầu mặc niệm đi ra ngoài, chỉ nháy mắt sau Lập Hạ lập tức thấy được giếng nước cùng chậu nước một bên vì bị quấy loạn nhiều lần mà nổi đầy bọt. Lại yên lặng nghĩ đến nông trường, cả người ngay giây sau lại xuất hiện trên mặt đất cạnh gốc đào tiên. Cứ nhiều lần ra ra vào vào như thế, Lập Hạ chơi rất HIGH, không thể bình tĩnh rồi, quản gì đến chuyện kẻ xuyên việt sẽ xưng vương xưng bá chứ, dù sao cậu cũng biết mình không phải kẻ như vậy, nếu thật sự bị xuyên đến thời thế loạn lạc cậu cũng chỉ có thể bị người tính kế đến xoay vòng vòng. Mặc dù mình đi tới thế giới thú nhân, trước chịu không nổi nhưng hiện tại cậu mở bàn tay vàng, có nông trường QQ a, về sau sành ăn là điều chắc chắn a, củ cải cải trắng tất cả đều thích, Lập Hạ cảm giác mình lúc này đang đứng trên con đường thênh thang rộng lớn, dẫn tới tương lai mỹ thực tươi sáng.
Lập Hạ vui mừng đến phá hủy lúc này cũng không có phát hiện, Ân Tư Đặc đứng dưới lán hóng mát chăm chú nhìn cậu mỉm cười, chợt đột nhiên thấy thân ảnh nhỏ bé kia vừa mới thổi bong bóng lại một hồi biến mất một hồi xuất hiện, nụ cười ngay lập tức liền cứng lại trên mặt cùng nỗi khiếp sợ ánh lên trong mắt.
Lại một lần nữa tiến vào không gian, Lập Hạ rốt cuộc đã có một loại cảm giác chân thật rằng không gian thực sự tồn tại. Chuyển chuyển quanh khu đất đen mấy vòng liền, cây cối tuy thấp bé nhưng xác thực mỗi cây đều kết quả to tướng đầy rẫy. Thuận tay hái một quả đào trên cây, da đào bóng loáng, không có một thân đầy lông tơ như trong thực tế. Chi tiết nhỏ này khiến Lập Hạ rất vui mừng, bình thường mỗi lần cậu ăn đào đều bị lông đào cọ vào tay làm tay ngứa dị thường. Tại trong sông nhỏ rửa sạch a rửa sạch, nhẹ nhàng bóc ra lớp vỏ mỏng. cứ như vậy bỏ vào trong miệng khẽ cắn, ân ~ mọng nước, hương vị ngọt ngào tràn ngập vị giác, thịt quả mềm mại sau khi bị lưỡi quấn đi, hầu như không cần phải nhai đã trượt xuống cổ họng, vị thơm nồng đậm thấu tận tim gan. Loại cảm giác này, chỉ có thể nói khiến tên cật hóa như Lập Hạ ngay tại chỗ đầy máu sống lại.
Gặm hết quả đào lại tại bờ sông rửa tay, Lập Hạ mới quay người đi vào nhà cỏ tranh, phát hiện bên trong có hai cái tủ sở hữu nhiều ngăn như tủ thuốc Đông y cùng một cái hòm gỗ, Lập Hạ mở ra từng cái, hai tủ đều phân chia thành từng ngăn kéo, bên ngoài dán nhãn mác bên trong phân loại đặt các loại hạt giống cùng rau củ đã trưởng thành, xem ra đây là bản thực thể của nhà kho cùng cửa hàng rồi.
Thùng gỗ bên trong góc lại khiến Lập Hạ hoảng đến chói mắt, mở ra hòm đập vào mắt là một mảng ánh vàng, cả một rương tiền vàng tràn đầy, đều là tiền a, mấy đời đều không gặp được a có được hay không! Hiện tại cậu lại có tràn đầy một rương! Quơ lấy một cái để lên miệng cắn, nhanh chóng bỏ ra xem liền thấy dấu răng, vàng ròng đó, những vận động viên đoạt quán quân Olympic, khi cắn huy chương hẳn cũng có đồng dạng tâm tình với mình lúc này a. Có chỗ vàng này cái gì mà không mua được chứ, nhà lầu, ô tô… Chờ chút! Hiện tại không phải trên Trái Đất, tại đây không có giao dịch tiền tệ, chỉ có lấy vật đổi vật thôi a, nhiều vàng như này để đây cũng chỉ làm vật trang trí a, khốn nạn!
Trong lòng chợt cảm thấy thất bại, Lập Hạ tiện tay kéo ra một ngăn kéo túm lấy hạt giống, nhưng cái gì cũng không lấy được, tựa như có một tầng ngăn cách chặn lại tay của cậu, trong đầu lại vang lên một giọng nói, “Mua hạt giống cây cà cần 237 đồng vàng, có xác nhận mua không?”
Ồ? Trong đầu mặc niệm xác nhận, trong tay Lập Hạ liền nhiều hơn một khỏa hạt giống.
Nếu theo như vậy để suy đoán, thì tủ thành phẩm có phải hay không cũng giống thế? Lập Hạ lập tức kéo ra một ngăn kéo, tay đồng dạng không tiếp xúc được đến thân mình rau củ, “Bán trái cây trước mắt sẽ đạt được tổng giá trị 38795, có xác nhận bán không?” Thanh âm cứng nhắc lại lần nữa vang lên. Lập Hạ mặc niệm xác nhận, hòm gỗ nổi lên một tầng vầng sáng, sau đó quy về yên lặng, “Đạt được 38795 đồng vàng, tổng cộng có 36 379 627 đồng vàng.”
Quả nhiên giống như cậu nghĩ, mua sắm có thể đạt được hạt giống, sau khi rau quả thành thục mà thu hoạch để trong nhà kho thì không thể lấy ra được nữa, chỉ có thể bán đi. Như vậy, kết hợp với quả đào vừa mới hái vừa rồi, nếu như muốn ăn được sản phẩm trong không gian thì không thể dụng ý niệm để thu hoạch, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất là dùng tay gặt hái. Nghĩ đến đây, Lập Hạ cũng không vội mà thu hoạch những trái đào trong khu đất đen, dù sao để vậy cũng không hỏng, hơn nữa tại nơi đây cũng không ai có khả năng xuyên qua thời gian không gian từ trên mạng mà trộm đồ của cậu. Ăn nhiều món ba tập rồi, hái quả đào đánh bữa ngon cũng tốt a.
Xét thấy Lập Hạ đối mấy thứ đồ chơi mới có độ nhiệt tình cao, cậu liền lần nữa mua hạt giống cà để tiến hành thí nghiệm. Thế nhưng hệ thống chỉ cấp cho một hạt giống thôi. Hệ thống ngươi được đó, cứ như vậy cho từng hạt từng hạt một, ở bên trong không gian còn dễ nói, chỉ có 24 miếng đất, mua 24 lần liền được. Nhưng nếu sau đó muốn lấy ra phân cho toàn bộ giống cái trong bộ lạc, chỉ riêng mua hạt giống thôi cũng có thể đem mình mệt chết a. Lập Hạ rất không vui, lần thứ hai đưa tay vào trong ngăn kéo, còn không chờ tiếng nhắc nhở vang lên đã vô cùng thô bạo nói, “Mua hạt giống cà, 24 khỏa.” Hệ thống quả nhiên không phụ hy vọng cho cậu 24 khỏa hạt giống.
Lập Hạ xoay chuyển nửa ngày trong nông trường, vẫn không thể phát hiện dấu vết của bãi chăn nuôi. Vốn là có chút phiền muộn, có điều suy ngẫm thêm một chút, bãi chăn nuôi cũng chẳng có gia cầm gia súc gì, đều là vài thứ hình thù kỳ quái, nuôi còn không biết ăn như thế nào… Lại nói, một nông trường đã là niềm vui rất to lớn rồi, làm sao có thể lòng tham không đáy mà đòi hỏi càng nhiều. Nếu thật sự muốn ăn thịt thì để Ân Tư Đặc mang mình ra rìa ngoài bộ lạc xem có động vật loại nhỏ cái gì hay không, bắt về tự mình thuần dưỡng cũng được a, dù sao nơi này dùng thịt làm chủ, thiếu thốn nhất vẫn là rau củ quả.
Đồ ăn đại lục A Nhĩ đơn điệu, thế nhưng Lập Hạ cũng biết nếu như mình trực tiếp cầm hạt giống trong này ra gieo trồng bên ngoài, khẳng định là không được, không riêng gì hình dáng đồ ăn kỳ lạ, giả như người khác hỏi cậu là lấy hạt giống từ nơi nào, căn bản cũng không trả lời được. Cậu ngược lại không ngại đem rau củ ở Trái Đất mở rộng ra cho mọi người dùng ăn, nhưng nhất định phải nghĩ một lý do thích đáng mới được.
Lập Hạ đột nhiên nghĩ đến, cậu còn chưa có thử cầm đồ từ không gian ra bên ngoài đâu, cũng không biết đồ vật bên trong có thể mang ra ngoài được hay không. Nếu như chỉ có thể sử dụng ở trong không gian, vậy vừa rồi cậu suy nghĩ nhiều như thế không phải là lo sợ không đâu sao.