Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 43



Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, có lẽ quá thuận buồm xuôi gió khiến ông trời nhìn không được, nên cố ý tạo ra chút sự tình cho người.

Ân Tư Đặc là bị nâng trở về. Khắp người trầy xước, toàn thân đẫm máu, lạnh buốt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, môi tím bầm, trên vai có hai dấu răng to xuyên thủng qua có thể rõ ràng thấy được. Nếu không phải ngực còn có chút phập phồng làm minh chứng, thật sự để người cho rằng được nâng trở về chính là một cỗ thi thể.

Lập Hạ nhìn thấy một màn này lập tức trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.

Buổi sáng hôm nay Ân Tư Đặc như thường ngày, rời giường rửa mặt đi ra ngoài, bất quá lần này hắn không phải đi làm việc đồng áng trong ruộng công cộng, mà là muốn đi vào rừng rậm tìm kiếm một loại cây thuốc tên là Lạp Đóa. Lập Hạ mang thai đã hơn hai tháng rồi, Ân Tư Đặc tìm Mạc Lâm Đạt thảo luận qua, thời điểm này để Lập Hạ dùng nước thuốc Lạp Đóa trong thời gian dài có thể giảm thấp thống khổ lúc sinh sản. Thân là một giống đực thú nhân yêu bầu bạn yêu tận xương tủy, Ân Tư Đặc lập tức quyết định muốn đi thu thập.

Nhìn đường chân trời vừa lộ ra một vòng ánh sáng nhạt, Ân Tư Đặc cảm thấy hắn tại trước giữa trưa là có thể trở về chuẩn bị cơm cho Lập Hạ. Nghĩ đến lúc trước khi ra ngoài nhìn thấy khuôn mặt ngủ ngọt ngào giấu dưới chăn của bầu bạn, khóe miệng Ân Tư Đặc không khỏi tràn ra một mỉm cười ôn nhu.

“Ân Tư Đặc, sớm như vậy đã đi ra ngoài ư. Mấy ngày nay thân thể Lập Hạ có khỏe không?” Thú nhân thủ vệ tại cửa bộ lạc chính đang nhàm chán, liền chứng kiến Ân Tư Đặc đi tới, xa xa đã lên tiếng hỏi thăm.

“Cũng không tệ lắm, ta đi ra ngoài hái chút cây Lạp Đóa. Trước khi Lập Hạ tỉnh lại liền trở về, đi đây.” Ân Tư Đặc nắm chặt gùi, vừa ra cửa lớn ngay lập tức biến thành thú hình cấp tốc chạy hướng rừng rậm.

Lúa nước bên hồ đã kết xuất ra những hạt thóc dẹp dẹp, trên mặt đất cũng mọc lên rất nhiều rau dại tươi tốt xanh mơn mởn. Trước Lập Hạ có chỉ cho hắn nhận thức qua, còn nói những rau dại này tại nơi ở trước của cậu bán vô cùng đắt, Ân Tư Đặc tuy không hiểu rõ ý tứ trong lời cậu lắm, nhưng nếu Lập Hạ ưa thích, đợi lúc trở về có thể thuận đường ngắt một ít, chắc hẳn Lập Hạ thấy được sẽ rất cao hứng.

Trong rừng vẫn ngột ngạt như thế, Ân Tư Đặc khéo léo nhảy xuyên qua những cành lá khô, không đợi móng vuốt chạm vào nước bùn đã sớm bật nhảy ra, tạo nên một trận gió, cuốn bay lá rụng lộ ra đám sâu mập mạp bên dưới.

Loại cây thuốc Lạp Đóa này sinh trưởng tại sâu trong rừng rậm, ở khu vực có bùn lầy, nơi đó không riêng gì dã thú xuất hiện nhiều, còn có rất nhiều khí độc, y sư giống cái như Mạc Lâm Đạt là không có cách nào vào được, bình thường chỉ giống đực thú nhân trong nhà có người mang thai mới chính mình đi hái.

Thời điểm Ân Tư Đặc đến nơi, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, sương mù lan tràn bên trên đầm lầy tại dưới ánh mặt trời bị ép biến mất không còn một mảnh, đất trong vùng đầm lầy nước đọng gập ghềnh, đầm lầy thỉnh thoảng lại có bọt khí lớn nhỏ từ dưới nước bùn thoát ra, mang theo từng trận tanh tưởi. Hiện tại đúng là thời cơ tốt xâm nhập vào. Ân Tư Đặc hai, ba bước nhảy lên, vừa khắp nơi cảnh giác vừa tìm kiếm vị trí Lạp Đóa sinh trưởng. Thật lâu sau rốt cuộc tại dưới đám dây leo cực lớn bên rìa đầm lầy phát hiện một cây.

Số lượng Lạp Đóa sinh trưởng được cực kỳ nhỏ, bình thường trong phạm vi vài dặm đều không tìm được hai, ba gốc, nhưng mỗi lần dùng để sắc thuốc chỉ cần một bộ phận nhỏ là được, cho nên một cây này có thể để Lập Hạ dùng một tháng dài. Ân Tư Đặc tới không bao lâu liền phát hiện một cây, có thể nói may mắn cực kỳ.

Loại cây thuốc này rất đặc thù, rời khỏi đất không thể dùng được nữa, lúc đào phải lấy toàn bộ từ đầu đến phần rễ mới được, nếu như dùng hình sói trực tiếp cắn giằng ra, rất dễ làm cành lá đứt, khiến dược hiệu hoàn toàn biến mất. Ân Tư Đặc biến trở về hình người, một tay bảo vệ thân cây Lạp Đóa, một tay từ trong gùi mang đến lấy ra cuốc đá cẩn thận đào. Tính chất đất tại đây không ẩm ướt như đầm lầy, ngược lại có chút tơi, rất dễ dàng đào ra toàn bộ rễ.

Đang lúc Ân Tư Đặc xoay người chuẩn bị nhổ ra, sau lưng đột nhiên đánh úp lại một trận gió. Hàn khí theo đáy lòng bốc lên, Ân Tư Đặc vô ý thức biến thành hình sói đạp đất bật nhảy lên trốn hướng bên cạnh, khó khăn lắm mới trách thoát đột kích. Trong lúc né tránh vẫn không quên thuận thế kéo Lạp Đóa ra ném vào bên trong gùi. Nếu như không phải hình sói, nhất định có thể chứng kiến tầng tầng mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn. Hắn thật sự quá lơ là rồi, ở loại địa phương này sao có thể bởi vì cao hứng mà buông lỏng phòng bị chứ.

Ân Tư Đặc quăng đuôi phòng bị, tại hố đất mọc Lạp Đóa trước đó đứng một con rắn to lớn, đồng tử màu vàng dựng thẳng lên tỏa ra ác ý chói lọi. Hai bên đầu rắn mọc ra góc sừng mềm xấu xí, cái đuôi giống như rắn đuôi chuông cấp tốc lay động phát ra thanh âm vù vù, thân rắn dính bùn cực lớn còn có một nửa chìm trong đầm lầy cách đó không xa.

Đây là một con rắn Đầm lầy, rắn là vương giả của khu vực này, phạm vi vũng bùn nơi đây là khu vực đi săn của nó, mấy ngày hôm trước ăn Ban Tư Long vừa tiêu hóa xong không còn một mảnh, hiện tại là thời điểm bắt đầu một hồi trò chơi đi săn mới. Đôi mắt tam giác âm tàn của con rắn quét qua đầm lầy, lưỡi rắn phun ra nuốt vào phát ra thanh âm tê tê khiến người sởn hết cả gai ốc, thân rắn dài mấy chục mét cao cao giơ lên, đuôi rắn quật đầm lầy dưới thân khiến bùn nhão bắn tung tóe khắp nơi.

Con rắn lặng yên không một tiếng động trượt đi trong đầm lầy, cái lưỡi đỏ tím rất nhanh phun ra nuốt vào thu thập những tin tức truyền đạt đến từ chung quanh, sau đó nhanh chóng tập trung tầm săn bắn vào Ân Tư Đặc lưng đeo gùi đang đào cây tại đám dây leo. Nhìn thú nhân đối bản thân xuất hiện không có chút phát giác, lưỡi rắn co rụt càng thêm hoan hỉ, có con mồi này, vậy vài ngày nữa lại không cần nhúc nhích gì rồi.

Vẫn luôn chăm chú quan sát xung quanh, không thấy thứ gì có thể uy hiếp được sự hiện hữu của mình, thứ duy nhất uy hiếp được chính là tên thú nhân trước mắt này, tiếc rằng tên đó vẫn vô tri vô giác mà đào đất, thật sự là trời giúp rắn. Đồng tử âm lãnh nhìn chằm chằm vào Ân Tư Đặc, thân thể thăm dò đi về phía trước, thừa dịp con mồi vẫn đang đào bới, con rắn buộc chặt thân hình, sau đó nhanh như thiểm điện phóng hướng con mồi, nó há miệng thật lớn, hai bên vách miệng nhanh chóng tách đôi ra, để miệng có thể há được lớn nhất, hai cái răng sắc nhọn chứa độc lóe ra hàn quang trắng bợt, mang theo một đám nước bọt tanh hôi.

Nhưng kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, tại thời điểm con rắn lòng tràn đầy cho rằng mình có thể một kích tất trúng sau đó đem con mồi giết chết, ai lại nghĩ tới thú nhân kia nhanh chóng hóa thú mà nhảy ra chứ, cái móng vuốt còn mượn lực đạp tại trên mặt của nó nữa, trong quá trình móng cào qua còn tạo nên một vết cắt thật dài màu trắng trên đầu nó. Con rắn không nghĩ tới con mồi bị bản thân cho rằng không có uy hiếp lại dám phát động công kích với mình, lập tức đem cái đuôi vẫn chôn trong đầm lầy hung hăng quất hướng Ân Tư Đặc.

Mấy ngày này bộ lạc vội vàng xây dựng, nhìn tộc nhân bận rộn nên Ân Tư Đặc không có tìm mấy người Ngõa Cách hỗ trợ, vốn tưởng chỉ cần mình cảnh giới chút, tốc độ nhanh chút là có thể rất mau hái được Lạp Đóa trở về nhà, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp phải đại gia hỏa này. Bên miệng Ân Tư Đặc tràn ra một vòng cười khổ, chân sau truyền đến từng cơn co rút đau đớn, trước đó một đường chạy như điên cộng thêm dùng lực lớn nhảy lên trong lúc nguy cấp vừa rồi tạo sự áp bách lên cái chân bị thương của hắn, vốn nghĩ trải qua hơn nửa năm bảo dưỡng không còn trở ngại, nhưng cái chân này vẫn giống như trước kia liên lụy bản thân mình, là hắn quá sơ suất.

Ân Tư Đặc phục thấp người, bộ lông toàn thân xù tung, trong miệng phát ra thanh âm gầm gừ, mũi nhăn lại kéo làn da lộ ra hai hàng răng nanh sắc nhọn. Mượn những điều này đến uy hiếp con rắn, biểu hiện lực lượng bản thân. Nhưng cái chân sau run rẩy kia vẫn có thể bộc lộ được nội tâm sợ hãi của hắn. Lực công kích của rắn Đầm Lầy không thua gì Độc Giác Long, bình thường mấy thú nhân vây công đều có thương tổn, huống chi lúc này hắn chỉ có một.

Một cỗ cảm xúc sợ hãi nảy lên từ đáy lòng. Ân Tư Đặc không sợ chết, nhưng lúc nguy cơ tử vong tới gần, khuôn mặt Lập Hạ ngủ thơm ngọt lại thoáng hiện lên trong đầu Ân Tư Đặc, tiếng kêu a ba a ba của Á Địch quanh quẩn tại bên tai hắn, hắn mới phát hiện, hóa ra chính mình lại sợ hãi tử vong như vậy. Hắn muốn sống sót, hắn còn chưa sống đủ những tháng ngày bên Lập Hạ, còn chưa nhìn thấy nhóc con chưa sinh của hắn! Tại thời khắc tử vong uy hiếp, tất cả mê mang sợ hãi đều bị quét đi sạch sành sanh. Sống sót, đúng, sống sót, hai chữ rất đơn giản lại bao hàm ngần ấy hi vọng cùng lực lượng.

Điều chỉnh tốt lực ép vào chân sau, Ân Tư Đặc đoạt trước một bước nhảy lên một ngụm cắn trúng góc mềm trên mé bên đỉnh đầu con rắn, mang theo một mảng máu thịt, thân sói cường kiện dùng móng vuốt sắc nhọn cào về phía con rắn. Con rắn phản ứng chậm một nhịp bị một vuốt của Ân Tư Đặc chộp lên, thân rắn bị cào ra năm vết sâu hoắm, đầu rắn hung hăng đập bay xuống mỏm đá lộ lên trên đầm lầy. Ân Tư Đặc cảnh giác nhìn chằm chằm con rắn kia, sau khi một kích đắc thủ liền nhanh chóng thối lui, chọn lựa vị trí công kích tiếp theo.

Con rắn bị đau, phát ra tiếng khè khè thê lương, đuôi rắn hung hăng quất về phía Ân Tư Đặc, đồng thời đầu rắn cũng cắn tới Ân Tư Đặc. Hiển nhiên, những công kích vừa rồi đã chọc giận nó. Không nghĩ tới bản thân cho rằng lần đi săn không có nguy hiểm gì này lại khiến chính mình bị thương.

Ân Tư Đặc đã sớm chuẩn bị kỹ càng, vừa thấy con rắn khởi xướng tiến công cũng hung hăng nhào tới. Đuôi rắn xượt qua người ầm ầm nện xuống, vảy rắn sắc bén xẹt qua thân thể Ân Tư Đặc, cào xước một mảnh trầy da đỏ rực, Ân Tư Đặc tránh đi đầu rắn cực lớn đánh úp lại đối diện, mượn sự linh hoạt của thân hình mà chạy trái nhảy phải, vừa né tránh sự tấn công của con rắn, vừa tìm cơ hội công kích nó.

Mười mấy hiệp trôi qua, lại cào thêm hơn mười đạo vết thương trên người rắn, bất quá điều này đối với con rắn vẫn không tính là gì, không những không tạo nên hiệu quả gì mà còn chọc giận nó. Con rắn ngừng công kích chuyển sang phòng thủ, thân hình thật dài nhanh chóng trượt trong đầm lầy cuộn đến cùng một chỗ. Hai mắt tản ra quang mang khát máu, nước bọt tanh hôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống, dự mưu công kích lần tiếp theo.

Ân Tư Đặc rơi đến một bên trên mặt đất, thở hổn hển, đừng nhìn hắn hiện tại có vẻ chiếm ưu thế, hắn tự mình lại biết, những vết thương hắn tạo ra đối với con rắn đều không phải vết thương trí mệnh, không uy hiếp được tính mạng của con rắn. Chân thương của hắn đến lúc này đã nhẫn nhịn cực hạn rồi, mà con rắn đang tóm lấy thời cơ để phát động một lần công kích trí mạng, vậy trận chiến này sẽ lập tức tới hồi kết. Kế sách duy nhất hiện tại chỉ có tẩu vi thượng sách.

Ánh mắt Ân Tư Đặc đảo qua gùi dây leo chứa Lạp Đóa. Lúc này hắn, con rắn, gùi, hình thành một hình tam giác, chỉ cần hắn bắt được gùi là có thể nhanh chóng chạy trốn.

Ân Tư Đặc không nghĩ tới động tác của bản thân lại rơi vào trong mắt con rắn, chỉ là một giây đồng hồ phân thần như vậy thôi, lại để tình hình giữa hai bên có sự nghịch chuyển lớn.

Con rắn giả vờ bật lên đầu muốn cắn Ân Tư Đặc, đợi cho hắn chạy hướng chỗ cái gùi lại nhanh chóng huy động cái đuôi quấn lấy chân sau Ân Tư Đặc mãnh liệt kéo về, thân rắn cực lớn nhanh chóng cuộn lại, đem Ân Tư Đặc gắt gao trói buộc, không ngừng siết chặt, lại siết chặt.

Ân Tư Đặc vừa chạy chưa đến hai bước đã bị đuôi rắn quấn lấy vứt lên, cảm thấy cực sợ hãi, lập tức đã bị thân rắn quấn xung quanh. Xương cốt toàn thân tại trói buộc của con rắn phát ra thanh âm răng rắc vang vọng. Đau nhức kịch liệt khiến Ân Tư Đặc thê thảm thét dài, cũng khơi dậy hung tính loài sói, gắt gao cắn chặt ba tấc của con rắn không chịu buông. Khác với thân thể xung quanh bao trùm vảy cứng, chất thịt tại đây rất mềm mại, răng nanh sắc nhọn của Ân Tư Đặc rất dễ dàng xuyên thấu qua làn da, máu tươi tanh hôi của con rắn cứ vậy mà tóe đầy mặt, đầu, cổ Ân Tư Đặc.

Con rắn ăn đau co giật toàn thân, quay đầu lại cắn Ân Tư Đặc một ngụm, hai con thú lăn thành một đoàn, đầm lầy bị một phen tàn phá như vậy tựa như nồi nước sôi văng khắp nơi, liên tiếp tuôn ra bong bóng mang theo mùi hôi.

Ân Tư Đặc chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân sắp vỡ vụn đến nơi, bởi vì con rắn to lớn run rẩy lấy lực cực lớn quấn chặt quanh thân hắn, khiến hắn gần như hít thở không thông, con rắn cũng không tốt hơn bao nhiêu so Ân Tư Đặc, toàn thân cao thấp chỗ hiểm duy nhất là ba tấc lại bị Ân Tư Đặc cắn trúng, máu cấp tốc xói mòn khiến nó dần dần trở nên vô lực, thân rắn cực lớn theo thời gian trôi qua mà dần buông lỏng, run rẩy, rồi bất động. Một đôi mắt dần dần mất đi ánh sáng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mới đầu mình edit là con trăn =))) vì nó có tên Nê Chiểu Nhiễm, nê chiểu là đầm lầy, nhiễm là trăn. Dịch gần xong đoạn này rồi, đang đến hồi gay cấn mới ngớ người ra, trăn làm quái có vảyyyyyyyy, thế là lại cuống quít đi sửa:< Thực ra cả tên của nó là Nê Chiểu Nhiễm Mãng, mãng là mãng xà, là rắn, cũng là trăn. Chả hiểu sao =)))) thôi nó có vảy mà, cho là rắn đi.

Mình thấy mọi người hay nói: đánh rắn đánh bảy tấc, ở đây lại ba tấc, nên lóc cóc đi tìm, thì thấy người ta bảo, đánh rắn đánh bảy tấc là đúng, tuy nhiên cũng có người nói đánh rắn đánh ba tấc, chắc bảy tấc từ trên xuống và ba tấc từ dưới lên =))))))))))) nói chung vẫn đúng nhé, nên không sửa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.