Mùa mưa tại lúc Lập Hạ đảm nhiệm nghiện chức trách “y tá” đi theo Hải Luân mà trôi qua. Có lẽ do nguyên nhân hoàn cảnh, dã thú trong mùa mưa dị thường sinh động, tuy bộ lạc thường xuyên có thu hoạch lớn, nhưng tỉ lệ thú nhân giống đực ra ngoài săn bắn bị thương đồng dạng vọt tăng trưởng.
Bởi vì muốn ở lại bộ lạc Xà tộc trong thời gian không ngắn, Khắc Lao Tư cùng mấy người bạn quan hệ tốt giúp đám Ân Tư Đặc xây một căn nhà cây mới tinh bên cạnh cây đại thụ nhà ông, hai cây cổ thụ có cành cây đan chéo với nhau, không cần xuống mặt đất vẫn có thể đi lại giữa hai nhà. Điều này cũng cực kỳ thuận tiện Ai Lý Khắc cả ngày nhớ thương cậu em bé bỏng, cơ hồ cả ngày đều ngâm mình bên Lập Hạ.
Trong phòng bệnh nhân, Lập Hạ bận rộn trợ giúp băng bó vết thương cho mấy thú nhân bộ lạc Trùng tộc tới trao đổi đồ đạc với bộ lạc Xà tộc. Nhờ ơn những vết thương của Ân Tư Đặc, động tác bôi thuốc băng bó của Lập Hạ đã thuần thục không thể thuần thục hơn. Ba hai cái là có thể để cho cậu buộc ra một cái kết con bướm xinh đẹp.
“Được rồi, mấy ngày này ngươi tốt nhất ở trong phòng không đi ra ngoài, miệng vết thương nếu gặp phải nước có thể sẽ bị nhiễm trùng đấy.” Lập Hạ nhìn thú nhân đối diện, bên môi câu ra một dáng tươi cười đẹp mắt. Perfect! Thân là một nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ưu tú, thời điểm đối mặt người bệnh nhất định phải ôn hòa ấm áp như gió xuân!
“Đã… Đã biết…” Trông thấy giống cái đối diện ôn nhu cười hướng về chính mình, thú nhân giống đực da mặt mỏng bạo hồng, thậm chí có chút chân tay luống cuống, ngay cả câu nói cũng không lưu loát. Ai u ~, vừa rồi giống cái nghiêm túc băng bó cho mình, trông thật đáng yêu a, có phải cậu ấy ưa thích mình rồi hay không a. Ha ha, kỳ thật mình cũng thích cậu ấy đấy. Với tư cách là một giống đực tốt, theo đuổi giống cái mình thích thì phải làm thế nào, tặng hoa? Tặng đồ vật? Hay là làm cái gì khác?
Chậc chậc, chỉ hy vọng anh bạn này đừng quá mức bổ não.
Xử lý tốt thú nhân chờ trong phòng người bệnh, Lập Hạ mới giẫm lên cành cây tráng kiện đi về nhà cây của mình.
“Đại Nhi, anh Ai Lý Khắc tết ra một cái vòng hoa cực xinh đẹp cho em nha, em đội lên đầu mà xem, thật xinh đẹp a.”
“Ha ha ha ~”
“Thiết, có cái gì đáng xem, Đại Nhi, đợi anh làm cho em một cái lớn hơn, đẹp hơn nữa, em xem hoa trên này đều héo xìu rồi!”
“Ha ha ha ~”
Không đợi Lập Hạ vào phòng đã nghe thấy thanh âm ba đứa nhóc nói chuyện với nhau, không khỏi mỉm cười.
Nhóc Á Địch hễ đụng một cái tới Ai Lý Khắc – kẻ dám có can đảm “ngấp nghé” em trai của nhóc, lập tức sẽ biến thân thành quả đạn pháo, một chút liền nổ. Tên nhóc Ai Lý Khắc này thích con út nhà mình là không giả, mỗi ngày đến điểm danh còn tặng cho Đại Nhi đủ loại đồ vật kỳ lạ, quý hiếm hấp dẫn trẻ nhỏ, ngoại trừ tham ăn ra, giá trị vũ lực cũng rất không tồi, tại khoảng thời gian cậu ở lại bộ lạc Xà tộc, tự mình thể nghiệm quan sát xem, Ai Lý Khắc thế nhưng nghiễm nhiên trở thành kẻ nổi bật trong đám trẻ nhỏ cùng tuổi, nhờ có Khắc Lao Tư dạy bảo tốt, nên Ai Khắc Lý luôn có thể rất dễ dàng nhào bắt được con mồi cỡ nhỏ.
Muốn hay không thương lượng với Hải Luân cho hai đứa nhỏ đính hôn từ bé? Vậy chỉ có thể đáng tiếc cho Ba Đốn, lại nói mình vẫn rất hiếm lạ cái đuôi nhỏ của Ba Đốn đó, về sau Đại Nhi sinh con, vậy cậu không phải cũng có gấu nhỏ lông xù có cái đuôi để chơi sao! Nếu kết hôn cùng Ai Lý Khắc, vậy cháu trai cậu há không phải chính là một quả trứng! Lập Hạ não bổ tình cảnh sau khi vỏ trứng vỡ, bên trong bò ra một con rắn nhỏ như sợi dây thừng, xông chính mình hô lớn ông ơi, không khỏi kinh ra một thân mồ hôi, cấp tốc thoát khỏi chương trình não bổ. Thật là đáng sợ. Tốt nhất theo duyên số đi, có lẽ về sau Đại Nhi còn có thể gặp gỡ người tốt hơn cũng không chừng.
Lập Hạ đẩy cửa vào nhà, trực tiếp đi tới bên người Ân Tư Đặc, cũng không quản ba đứa nhóc nhao nhao ồn ào một bên, bọn nó không la hét ầm ĩ mới là điều kỳ quái đấy.
“Ân Tư Đặc, hôm nay cảm giác thế nào?” Lập Hạ vừa hỏi vừa nâng lên chân Ân Tư Đặc đặt lên chân mình, nhẹ nhàng mát xa. Ở bộ lạc Xà tộc có điểm không tốt, chính là cả ngày thường rất oi bức muỗi nhiều không nói, mỗi lần mưa rơi lại ẩm thấp khó chịu, Ân Tư Đặc ở lại đây quả thực là chịu tội. Cũng may nơi ở cách mặt đất tương đối cao, không đến mức có nước ngấm vào, phòng ốc kết cấu bằng gỗ thỉnh thoảng có một vài tia gió mát thổi vào xua tan đi một chút oi bức.
“Tốt hơn nhiều. Em xem hiện tại anh không cần chống gậy cũng có thể đi được rất lâu rồi.” Ân Tư Đặc nhìn người yêu nhà mình từng chút một giúp mình mát xa hai chân, ánh mắt lập tức ôn nhu rất nhiều, thả ra đồ bện trong tay, nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương. Y thuật của Hải Luân cũng không phải để trưng cho đẹp, vài loại thuốc liên tiếp thay phiên nhau, số độc còn lại của rắn Đầm Lầy đã bị thải sạch sẽ, mà ngay cả xương gãy cũng đã tốt trở lại không sai biệt lắm, duy nhất có điều tiếc nuối chính là, chân Ân Tư Đặc sau hai lần bị thương này, muốn giống như người bình thường là không thể nào, so trước kia đi khập khiễng lợi hại hơn.
Lập Hạ đi ra ngoài hái thuốc với Hải Luân mấy lần liền, làm cậu tại xung quanh bộ lạc Xà tộc phát hiện một mảng diện tích cây ớt cực lớn. Loại ớt cay xè bị người Xà tộc phát tác “bệnh mù màu có tính lựa chọn” nhìn thành một mảnh đen này lại bị Lập Hạ trắng trợn thu thập một trận, đã có kinh nghiệm phúc bồn tử lần trước, lại thêm “đồ gia vị” Hải Luân lấy được từ chỗ Lập Hạ, cây ớt rất nhanh trở nên phổ biến tại bộ lạc Xà tộc. Cùng lúc đó, Lập Hạ dạy Hải Luân phương pháp ăn thịt luộc thái mỏng chấm ớt được đẩy tới cao điểm.
Đã có ớt có tác dụng khu ẩm thấp, hơn nữa Lập Hạ mát xa, hai chân Ân Tư Đặc ngược lại không giống như tại bộ lạc Hi tộc đau lợi hại như vậy, mỗi ngày trong phòng tới tới lui lui mấy lần, cảm giác vẫn rất không tệ. Nhìn Ân Tư Đặc chuyển tốt, Lập Hạ cũng cả ngày biến đổi các loại món ăn nấu cho hắn, điều này vừa vặn tiện nghi tên nhóc Ai Lý Khắc, ngoại trừ về nhà ngủ ra, cả ngày đứng ở chỗ Lập Hạ ăn ngon. Nếu không phải Khắc Lao Tư muốn trong nhà thêm mấy tên con trai mà túm lấy Hải Luân ấp ấp ủ ủ, thì Hải Luân đã sớm xông sang đây “truy bắt” thằng con trai mặt dày nhà mình rồi.
“Đã khá hơn rất nhiều, Hải Luân nói với em, anh có thể hoàn toàn khôi phục trước lễ hội trao đổi năm nay, Ân Tư Đặc, anh muốn ăn gì? Hôm nay em đổi về mấy con thú Tai Dài, làm món thịt thú Tai Dài băm nhỏ rang cay, được không?” Ân Tư Đặc bện sọt, rổ, cùng giỏ, bởi vì sử dụng thuận tiện nên hiện tại rất nổi tiếng tại bộ lạc Xà tộc, lương thực khẩu phần của cả nhà tại hai bàn tay khéo léo của Ân Tư Đặc trở nên rất phong phú.
Ân Tư Đặc cúi người kề sát bên tai Lập Hạ nói một câu, khiến Lập Hạ sửng sốt đỏ bừng cả mặt. Ăn em, ăn em, ăn em… Đậu xanh rau má, Ân Tư Đặc, anh có thể đừng làm kiểu tập kích bất ngờ loại này được không, lão phu lão thê rồi, lại đột nhiên nói như vậy là muốn nháo cái gì a!!!
Sáng sớm, Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc vành tai chạm tóc mai một hồi mới mở ra cửa lớn chuẩn bị đi đưa tin chỗ phòng bệnh bên Hải Luân, nhưng lại tại một khắc mở cửa kia, toàn thân Lập Hạ đều cứng lại rồi.
Chỉ thấy một con tằm phóng đại dựng đứng tại ngoài cửa nhà Lập Hạ, dưới thân thể trắng đầy lông tơ lộ ra từng vòng đường vân màu đen, hai bên thân thể giữa hai đường vân còn có một hàng chấm nhỏ tròn đen, cái đầu nho nhỏ màu xám tại thân thể đung đưa lắc lư liền con mắt cũng không thấy được đang ở phương trời nào, bốn cái chân dưới bụng kéo lấy thân thể mềm như không có xương chậm chạp di động hướng về phía Lập Hạ, ba cặp chân trước ngực tại nửa người trên đang đứng thẳng loạn chiến một hồi. Không biết có phải là bộ phận miệng hay không, sau một lúc nhúc nhích rõ ràng phun ra một đầu sợi tơ trơn ướt dính lên sống mũi Lập Hạ.
Mặt Lập Hạ xoạch phát trắng bệch. Thời điểm trên Trái Đất, thứ cậu sợ nhất chính là các loại côn trùng cùng động vật nhuyễn thể, đã từng có một bạn học đem một con giun ném vào trong cổ áo đằng sau của cậu, hại cậu dọa sợ phát sốt một tuần lễ nằm trong bệnh viện, ở bộ lạc Xà tộc lâu như vậy, thật vất vả mới thích ứng được mỗi ngày đi ra ngoài phải gặp rắn, giờ thì hay rồi, một con trùng to oành như vậy công khai xuất hiện trước mặt cậu, không bị trực tiếp hù chết đã tính cậu gan lớn rồi.
Trong khoảng thời gian hoảng thần, Lập Hạ tựa hồ đột nhiên ý thức được bản thân vừa mới nhìn thấy cái gì, sờ một mảnh dính dính trên mũi. “A!” Sầm một tiếng đóng cửa lại, quay người liền quơ lấy bất luận cái gì có thể tới tay ở trong phòng ném hết ra ngoài cửa, vừa ném vừa hét toáng lên, thanh âm kia rất có tư thế không xuyên thủng trời cao thì không dừng lại. Ân Tư Đặc ba bước thành hai vọt ra, Á Địch lập tức hóa thành hình thú, nhưng bởi vì Lập Hạ bên ngoài hét toáng lên dọa khóc Đại Nhi lại biến thành hình người, luống cuống tay chân dỗ dành, trong phòng loạn thành một đoàn. Một nhà ba người trên cây đối diện cũng bị tiếng thét của Lập Hạ hù đến, nhao nhao chạy ra khỏi phòng.
Lại nói đến tằm cưng, chính là thú nhân Trùng tộc ngày đó bị hấp dẫn bởi một nụ cười của Lập Hạ, minh tư khổ tưởng cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định biến thân thành hình thú đến hấp dẫn sự chú ý của đối phương, mọi người đều biết, thú hình giống đực càng cường tráng uy mãnh, càng có thể đạt được sự ưu ái của giống cái, phải biết rằng hắn đường đường là một mỹ nam của bộ lạc Trùng tộc, thú hình có thể mê chết bao nhiêu người. Da trắng nhẵn nhụi, xúc cảm mềm mịn, bảy đôi chân cái nào cái nấy cường kiện, còn có những sợi tơ mà giống cái cầu cũng không được kia, luận màu sắc và tính bền dẻo, trong bộ lạc đã không có người có sợi tơ tốt hơn hắn rồi.
Vì theo đuổi giống cái, hắn tắm rửa một cái, cố ý tại sáng sớm chờ đối phương ở trước cửa, đây gọi là gì? Chính là thái độ! Giống đực rất nghiêm túc mới là giống đực tốt. Thế nhưng vì sao giống cái chứng kiến thú hình của hắn lại mặt mũi trắng bệch, còn cầm đồ đạc ném hắn! Ai u ~ đây là gậy của kẻ nào! Đau đầu quá, không ổn, ngã ngã…. Ai nha!!
Tằm cưng té oạch từ trên cây xuống đất, trong lúc mơ hồ chứng kiến giống cái bản thân yêu thích nhào vào trong ngực một thú nhân giống đực, giống đực kia còn ôm eo cậu, hôn mặt cậu. Hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo lạnh lẽo, tình yêu của hắn còn chưa bắt đầu đã kết thúc, ô ô, cảm giác sẽ không bao giờ yêu thương nữa ~
Cho nên, chuyện này nhắc nhở chúng ta, không điều tra rõ ràng ngọn ngành đã hành động là việc không thể làm.
Lễ hội trao đổi nhoáng cái đã đến, trong bộ lạc Xà tộc từ sáng sớm đã tiếng người huyên náo.
Lập Hạ từ sớm đã bị Ân Tư Đặc nhẹ nhàng vớt từ trong chăn ra.
“Ân Tư Đặc, sao còn sớm như vậy đã gọi em, em còn chưa ngủ đủ đâu.” Lập Hạ ôm chăn cọ cọ lẩm bẩm, ngay cả mí mắt cũng không thèm giơ lên một cái.
Ân Tư Đặc nhìn bầu bạn nhà mình chơi xấu như trẻ con, cảm thấy rất đáng yêu, thò tay ôm ôm cậu vào trong ngực, “Lập Hạ, em quên hôm nay là lễ hội trao đổi rồi sao? Bên ngoài đã tới rất nhiều người của bộ lạc khác, em còn làm nhiều mứt hoa quả như vậy, anh nghĩ bọn họ nhất định không thể chờ đợi được muốn nhấm nháp thứ mỹ vị khó quên này rồi.”
“A!” Nghe tới đó, Lập Hạ lập tức tỉnh táo lại, hôn bẹp một ngụm lên môi Ân Tư Đặc. “Thân ái, anh nói quá đúng, mượn những lời này của anh, hôm nay chúng ta nhất định có thể đổi được rất nhiều thứ tốt.”
Ân Tư Đặc nhìn người yêu nhà mình hấp tấp xoay người xuống giường, một bên lau mặt một bên nhẩm hát ca khúc không người biết, phân nhiệt tình trong nội tâm cũng bị kéo lên theo. Đã lâu như vậy, đến hiện tại hắn thật chưa tặng thứ gì cho bạn lữ của mình, lần lễ hội trao đổi này, hắn nhất định phải đổi đến một thứ cực khác biệt để tặng cho Lập Hạ mới được.