Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 109: Song hỷ lâm môn chi phúc hắc oa tử



Hoàng cung Cẩm quốc giăng đèn kết hoa tràn ngập không khí vui mừng. Ngày hè oi bức cũng không thể ảnh hưởng đến bầu không khí tràn ngập vui mừng này.

Hôm nay, là ngày tỷ tỷ của hoàng đế Cẩm quốc được sủng ái nhất, cũng là nữ tử đẹp nhất Cẩm quốc trừ hoàng hậu – Quân Thiên Lam xuất giá.

Hiện tại bụng Lạc Khuynh Hoàng đã nhô lên thấy rõ, nhưng vẫn không hề tổn hại đến vẻ đẹp của nàng, nàng kéo tay Quân Thiên Lam, ôn nhu nói, “Thiên Lam cuối cùng cũng muốn xuất giá rồi. Không vui sao?”

“Đệ muội đừng trêu chọc ta nữa.” Quân Thiên Lam bị Lạc Khuynh Hoàng hỏi thẳng ra như thế, trên mặt lộ ra một tia phiếm hồng, có chút ngượng ngùng cúi đầu.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng thẹn thùng của Quân Thiên Lam, không khỏi tươi cười.

Nàng còn nhớ lần Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân thi văn trên bách hoa thịnh yến, hai người vừa gặp đã thương. Thời điểm đó, nàng còn cảm thán, đáng thương cho một đôi tình nhân. Thật không ngờ dạo một vòng lớn như vậy, bọn họ cuối cùng vẫn là ở cùng nhau.

Nhớ tới mấy ngày trước Quân Khuynh Vũ tứ hôn cho Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân, bộ dáng Trương Tuân vừa mừng vừa sợ, làn da vốn non mịn trắng nõn bịt kín một tầng màu đỏ, so với Quân Thiên Lam còn thẹn thùng hơn.

“Tuy rằng tính tình Trương Tuân có chút thẹn thùng nhát gan, nhưng hắn là một nam nhân tốt. Thiên Lam, tỷ sẽ hạnh phúc.” Lạc Khuynh Hoàng cũng không tiếp tục trêu chọc Quân Thiên Lam, mà kéo tay Quân Thiên Lam, mang theo vài phần trịnh trọng, vài phần chúc phúc nói.

Trên gương mặt dịu dàng mà xinh đẹp của Quân Thiên Lam hiện ra một tia đỏ ửng, trong mắt mang theo vài phần say đắm tin tưởng, gật gật đầu, nói với Lạc Khuynh Hoàng:”Đệ muội yên tâm. Ta tin tưởng Tuân ca ca nhất định sẽ đối đãi tốt với ta.”

Rất nhanh liền có nha hoàn mang đến cho Quân Thiên Lam đồ dùng rửa mặt và chải đầu, hôn lễ chấm dứt trong tiếng chúc phúc của mọi người. Ban đêm, yến hội ở trong cung vẫn chưa kết thúc, quan viên triều thần đều tỏ vẻ chúc mừng với Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân.

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ ngồi ở trên cao, nhưng vẫn nghe được rành mạch đám triều thần đang nghị luận cái gì.

“Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy. Ngươi nói nay hoàng hậu nương nương và Thiên Lam công chúa, liệu có giống Nguyệt quý phi cùng Nhược Huyên công chúa lúc trước hay không?” Một quan viên vuốt chòm râu hoa râm, thoạt nhìn đã lớn tuổi, híp đôi mắt đục ngầu của lão, từ từ cảm thán nói.

Bên cạnh hắn cũng là một lão quan viên xấp xỉ tuổi hắn, có lẽ cũng là nguyên lão trong triều, cũng từ từ nheo lại ánh mắt, nói tiếp, “Cũng không phải là sao. Thật đúng là giống mà. Lúc trước hoàng thượng cũng đối với Nguyệt quý phi sủng ái có thừa, tựa như hiện tại hoàng thượng đối với hoàng hậu nương nương vậy.”

“Cũng phải. Lúc trước Nhược Huyên công chúa cũng là tỷ tỷ mà hoàng thượng kính yêu nhất. Cũng là coi trọng Lạc Nguyên tiểu tốt vô danh, sau Lạc Nguyên liền một bước lên mây làm đại tướng quân.” Một lão quan viên khác cũng thấp giọng cảm thán nói.

Lạc Khuynh Hoàng nghe dưới đài nghị luận, đột nhiên nhớ tới mẫu thân.

Từ việc Quân Vũ Thần yêu thương nàng cùng Lạc Vân Chỉ liền có thể thấy được Quân Vũ Thần lúc trước là cỡ nào kính yêu mẫu thân nàng, lúc trước thời điểm mẫu thân gả cho Lạc Nguyên, có phải cũng xiêm áo lộng lẫy,yến hội trăm bàn như vậy hay không, trên mặt mẫu thân có phải cũng lộ vẻ hạnh phúc như Quân Thiên Lam hay không?

Lúc mẫu thân xuất giá, nhất định cũng được mọi người chúc phúc đi. Lúc trước mẫu thân nhất định cũng nghĩ đến chính mình sẽ hạnh phúc đi, nhưng là ai có thể đoán được, cái gọi là thâm tình chân thành của Lạc Nguyên, bất quá đều là giả vờ?

Thiên Lam so với mẫu thân hạnh phúc hơn. Bởi vì Trương Tuân đối với nàng là thật tâm, điểm này, lúc Âu Dương Triệt cầu thú Thiên Lam, Trương Tuân có thể mạo hiểm sinh mệnh mà xông lên ngăn cản, liền có thể thấy được tâm ý của hắn. Hy vọng Thiên Lam có thể sống tốt.

“Nhớ tới nương nàng sao?” Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng nghe thấy triều thần nghị luận, hắn nhìn đến vẻ mặt hoảng hốt của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu. Người trong thiên hạ đều nghĩ rằng mẫu thân nàng thực hạnh phúc, gả cho một tướng công yêu nàng, tuy rằng hồng nhan bạc mệnh, nhưng ít ra là hạnh phúc. Nhưng chỉ có nàng mới biết, mẫu thân trong lòng là đau khổ, nàng thường xuyên suy nghĩ, mẫu thân rốt cuộc có hối hận gả cho Lạc Nguyên hay không?

Ánh mắt không tự giác nâng lên, nhìn lại Lạc Vân Chỉ ngồi ở bàn thứ nhất, chỉ thấy Lạc Vân Chỉ nhẹ mím môi, mày nhẹ nhàng nhíu lại, tuy sang sảng tươi cười nhưng trên mặt lại có một tia thản nhiên phiền muộn, có lẽ cũng đã nghe được triều thần nghị luận, nhớ tới mẫu thân đi.

Nạp Lan Lâm ngồi bên người Lạc Vân Chỉ, thấy được phiền muộn trên mặt Lạc Vân Chỉ, nàng nhanh nhẹn gấp đồ ăn cho Lạc Vân Chỉ, cũng không biết nói gì với Lạc Vân Chỉ, trên mặt Lạc Vân Chỉ lại lần nữa lộ ra tươi cười, ôn nhu nhìn Nạp Lan Lâm.

Lạc Khuynh Hoàng thu hồi ánh mắt, nhìn ánh mắt Quân Khuynh Vũ ôn nhu nhìn nàng, đột nhiên thoải mái nở nụ cười.

Mẫu thân rốt cuộc có hối hận hay không, nàng không biết. Nhưng nàng biết, mẫu thân không hiểu được hạnh phúc, nàng cùng ca ca làm được. Tin rằng mẫu thân ở dưới cửu tuyền thấy như vậy, cũng có thể đủ vui mừng mà nở nụ cười đi.

Quân Khuynh Vũ thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhìn nàng thản nhiên tươi cười, giống như quang hoa hoàng hôn, mê người vô cùng, nhưng trong lúc hắn đang ôn nhu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng hung hăng nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.

Quân Khuynh Vũ lập tức khẩn trương cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, hỏi, “Hoàng nhi, làm sao vậy?”

Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu lại một chỗ, giữa trán chảy ra mồ hôi tinh mịn, mới vừa rồi nàng đột nhiên cảm giác được bụng truyền đến một trận đau đớn, đau đến nỗi nàng cơ hồ nói không ra lời, nàng dùng sức giữ chặt tay Quân Khuynh Vũ, thanh âm có chút đứt quãng nói, “Vũ. Ta hình như. . . Muốn sinh . . .”

“Muốn sinh?” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nguyên bản dựa theo ngày suy tính, hẳn là phải còn ba ngày nữa đứa nhỏ mới sinh ra, nay đứa nhỏ đã đến, Quân Khuynh Vũ nhất thời thật sự là vừa mừng vừa sợ, hắn vội vàng cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, hô lớn, “Thái y! Đến đây!”

Thái y đang ở tịch gian uống rượu nghe thanh âm của Quân Khuynh Vũ, lập tức hoang mang rối loạn gấp gáp chạy tới, nhìn đến bộ dáng của Lạc Khuynh Hoàng, lập tức hiểu được là Lạc Khuynh Hoàng muốn sinh , vội vàng nói, “Hoàng thượng, xem tình hình của hoàng hậu nương nương, tựa hồ là muốn sinh.”

“Vô nghĩa! Nếu không trẫm kêu ngươi tới làm cái gì?” Quân Khuynh Vũ gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhìn giữa trán Lạc Khuynh Hoàng không ngừng chảy ra mồ hôi cùng vẻ mặt thống khổ của nàng, vui sướng vừa rồi trở thành hư không, chỉ còn lại lo lắng, nghe thái y nói, hắn không khỏi phẫn nộ quát.

Thái y thấy Quân Khuynh Vũ phát hỏa, lập tức sợ hãi rụt rè quỳ gối bên cạnh, không dám ngẩng đầu nhìn Quân Khuynh Vũ. Dù sao Quân Khuynh Vũ ngày thường cho dù là tức giận, trên mặt cũng là mang theo ý cười, hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Quân Khuynh Vũ.

“Quỳ làm cái gì? Còn không kêu bà đỡ lại đây giúp đỡ?!” Quân Khuynh Vũ thấy thái y quỳ gối một bên, lập tức nhướng mày, bên trong con ngươi đen thùi hiện lên một tia não ý, lạnh giọng nói, “Nếu Hoàng nhi có chuyện gì, trẫm nhất định sẽ chặt đầu toàn bộ thái y viện!”

Thái y thấy Quân Khuynh Vũ tức giận, lập tức đứng lên. Có người mở phương tử, tạm thời áp chế đau đớn cho Lạc Khuynh Hoàng, có người đi thỉnh bà đỡ.

Yến hội đã trở thành một đoàn hỗn loạn, Quân Khuynh Vũ bị ngăn ở bên ngoài phòng, nghe Lạc Khuynh Hoàng một tiếng lại một tiếng tiếng kêu, hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp lấy, tới tới lui lui đi lại bên ngoài phòng.

Lạc Vân Chỉ, Nạp Lan Lâm thậm chí Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân cũng đến đây.

Trên người Quân Thiên Lam còn mặc hỉ phục đỏ thẫm, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ bộ dáng đi tới đi lui tâm thần không yên, không khỏi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng thấy đệ đệ như thế, cái nàng nàng chứng kiến là một đệ đệ luôn thâm thúy nội liễm, tà mị ý cười, cũng không hề bộc lộ cảm xúc thật trong nội tâm.

“Hoàng thượng không cần sốt ruột, sinh đứa nhỏ luôn khó tránh khỏi có chút đau.” Nạp Lan Lâm đã vì Lạc Vân Chỉ sanh một đứa nhỏ, cũng coi như là có kinh nghiệm, nhìn đến dáng vẻ Quân Khuynh Vũ lo lắng đi tới đi lui, không khỏi khuyên nhủ.

Quân Khuynh Vũ nghe được Nạp Lan Lâm nói, lại như trước không hề đình chỉ đi lại, hắn nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi lộ ra vài phần biểu tình hổn hển, đối với Nạp Lan Lâm nói, “Hoàng nhi đang kêu đau! Ta thế nào có thể không gấp!”

“Không được! Ta muốn đi vào!” Quân Khuynh Vũ lại đi trở về vài bước, như là hạ quyết tâm, sẽ vọt đi vào.

“Thất đệ, không thể.” Quân Thiên Lam thấy Quân Khuynh Vũ muốn vào, lập tức khuyên nhủ, “Ngươi là hoàng thượng, làm sao có thể đi vào nơi dơ bẩn như vậy?”

“Hoàng nhi đang nhận thống khổ, ta cũng không có thể bồi ở bên người nàng sao?!” Quân Khuynh Vũ liếc nhìn Quân Thiên Lam một cái, trong mắt quyết tuyệt rõ ràng, hắn không có tự xưng trẫm, hắn bây giờ chỉ là một nam nhân đang lo lắng cho thê tử của mình, mà không phải là hoàng đế cao cao tại thượngkia.

“Để cho hắn vào đi.” Vẫn đứng ở một bên chưa từng mở miệng nói chuyện, Liễu Tư Triệt thản nhiên nói một câu, ôn nhuận nhìn Quân Thiên Lam, Quân Thiên Lam xem Quân Khuynh Vũ kiên trì, đành nhíu mày tránh ra.

Nhìn thân ảnh Quân Khuynh Vũ vội vàng đi vào, bên trong con ngươi Liễu Tư Triệt lộ ra một tia hâm mộ. Nghe Lạc Khuynh Hoàng từng tiếng kêu rên, tâm hắn làm sao không gấp? Hắn làm sao không nghĩ đến đi vào bồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng chứ? Nhưng là, hắn không có tư cách.

Hắn chỉ có thể rất xa đứng tại đây, thậm chí tính cả cảm tình của hắn, đều phải chôn giấu thật sâu, không thể nói ra ngoài.

Mà Lạc Khuynh Hoàng từng tiếng hô tên, đều là Vũ, là nam tử nàng yêu nhất. Nàng giờ phút này, cần chính là Quân Khuynh Vũ mà thôi.

“Hoàng nhi! Ta ở đây! Ta ở đây!” Thời điểm Quân Khuynh Vũ vọt vào, bà đỡ giật nảy mình, nhưng Quân Khuynh Vũ cũng không quan tâm, tiến lên cầm lấy tay Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt mang theo một tia bối rối cùng thương tiếc, nhíu lại mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng miễn cưỡng mở mắt, thấy Quân Khuynh Vũ ngồi bên giường của nàng, nàng không khỏi nheo lại ánh mắt, có chút suy yếu nói, “Vũ?”

“Là ta. Ta đây.” Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, nhìn hai má nàng nguyên bản vốn đỏ hồng giờ phút này lại là một mảnh tái nhợt, mồ hôi không ngừng chảy xuống từ giữa trán nàng, làm đầu nàng ướt hết, thập phần thống khổ.

“A!” Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhíu mày, hét thảm một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Sao lại thế này! Làm sao lâu như vậy đứa nhỏ còn chưa ra?!” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng kêu thảm thiết, tâm chợt rút lại, quát bà đỡ.

Bà đỡ nghe Quân Khuynh Vũ quát, sợ tới mức quỳ xuống, cả người đều run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Quân Khuynh Vũ, thanh âm cũng mang theo vài phần run run, đứt quãng nói, “Hoàng hậu nương nương mang thai lần đầu. . . Lại là khó sanh. . . Chúng thần thật sự bất lực. . . Sợ là cónguy hiểm đến tính mệnh. . .”

“Đáng chết!” Quân Khuynh Vũ một cước đá bà đỡ văng ra, trên mặt lộ ra nồng đậm lo lắng, hắn lần đầu tiên thống hận, vì sao khi hắn học y vì cảm thấy việc đỡ đẻ là việc của nữ nhân mà không học!

“Vũ, làm sao vậy?” Lạc Khuynh Hoàng bởi vì đau đớn, không nghe rõ đối thoại giữa Quân Khuynh Vũ với bà đỡ, chỉ chú ý tới Quân Khuynh Vũ đang phẫn nộ, nàng mẫn cảm cầm tay Quân Khuynh Vũ, mù mịt hỏi.

Quân Khuynh Vũ lấy tay vuốt trán Lạc Khuynh Hoàng, giúp nàng laumồ hôi giữa trán, “Không có việc gì, Hoàng nhi. Không có việc gì!”

Quân Khuynh Vũ một bên nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, một bên nói với bà đỡ, “Trẫm mặc kệ khó sanh cái gì, nếu hoàng hậu nương nương có mệnh hệ gì, các ngươi cũng sẽ không sống yên ổn!”

Bà đỡ nghe Quân Khuynh Vũ nói, dưới đáy mắt là lo lắng vạn phần, gặp phải tình huống khó sanh thế này, các nàng cũng bất lực, một trong các bà đỡ thật cẩn thận hỏi, “Khởi bẩm hoàng thượng, tình trạng bây giờ, hoàng hậu nương nương và hoàng tử, sợ là chỉ có thể chọn một.”

Nghe bà đỡ nói, bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia thống khổ, hắn gắt gao nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, đau kịch liệt nói, “Vậy bảo hộ hoàng hậu! Hết thảy đặt an nguy của hoàng hậu lên trước!”

Không ngờ sau khi Quân Khuynh Vũ nói xong câu đó, Lạc Khuynh Hoàng không biết lấy khí lực ở đâu, gắt gao bắt lấy tay Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, “Vũ, không được, nhất định phải để hài tử của ta được bình an sinh ra.”

“Hoàng nhi.” Quân Khuynh Vũ nhìn đến ánh mắt bướng bỉnh của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi nhíu lại mày thốt lên.

“Đó là con của chúng ta a!” Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ đã không thể chống đỡ nổi nữa, hơi thở càng ngày càng suy yếu, nàng tái nhợt nghiêm mặt, nói với Quân Khuynh Vũ.

Trên mặt Quân Khuynh Vũ hiện ra một tia thống khổ. Hắn đương nhiên biết đây là đứa nhỏ của hắn và Hoàng nhi, muốn bỏ nó đi, trong lòng hắn chẳng lẽ không đau sao? Nhưng muốn hắn vì đứa nhỏ mà mất đi Lạc Khuynh Hoàng, vô luận thế nào hắn cũng không làm được.

“Thực xin lỗi, Hoàng nhi, ta không thể mất nàng.” Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, cố gắng không nhìn tới bướng bỉnh cùng bi thương trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, cúi đầu nói.

Nếu có thể, hắn nguyện dùng hết thảy đánh đổi, chỉ cần đứa nhỏ của bọn họ được bình an xuất thế, nhưng tất cả không bao gồm Lạc Khuynh Hoàng. Hoàng nhi. Nàng là điều duy nhất ta không thể dứt bỏ.

“Vũ, vận cho ta một chút nội lực, tin tưởng ta, ta có thể làm được.” Lạc Khuynh Hoàng vẫn cố chấp bắt lấy tay Quân Khuynh Vũ, sâu trong đáy mắt vẫn là một mảnh bướng bỉnh.

Kiếp trước nàng bất lực, trơ mắt nhìn đứa nhỏ của nàng rời bỏ nàng. Cái loại tuyệt vọng thống khổ này, nàng không bao giờ muốn thể hội lần thứ hai, lúc này đây, vô luận thế nào, nàng cũng muốn bảo vệ tốt đứa nhỏ của nàng!

Nhìn thấy chấp nhất của Lạc Khuynh Hoàng, tim Quân Khuynh Vũ như bị đao cắt, hắn một bên vận khí cho Lạc Khuynh Hoàng, vừa nói, “Được. Nhưng Hoàng nhi phải đáp ứng ta, trăm ngàn không thể đánh đổi tánh mạng mình, được chứ?”

“Được.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, gắt gao nhíu mày, vì được Quân Khuynh Vũ vận khí, thân thể suy yếu của Lạc Khuynh Hoàng lập tức lại có sức lực, nàng cố gắng hít sâu.

“Dùng sức! Đứa nhỏ sắp ra rồi!” Bà đỡ như nhìn thấy kỳ tích, hô to.

Nghe tiếng hô của bà đỡ, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một chút kinh hỉ, Quân Khuynh Vũ cũng kinh hỉ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, có thể giữ được đứa nhỏ của bọn họ, hắn cũng vui mừng không kém gì so với Lạc Khuynh Hoàng.

“Oa!” Tiếng khóc to rõ vang vọng khắp phòng.

Bà đỡ ôm đứa nhỏ mới sinh ra, trên mặt lộ ra vui sướng, dù sao các nàng cũng giữ được một mạng, một bà đỡ nói với Quân Khuynh Vũ, “Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử. Lớn nhỏ bình an.”

“Hoàng nhi, ngươi nghe thấy không? Là một nam hài.” Quân Khuynh Vũ nhìn đứa nhỏ mới sinh ra, vui mừng nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng giương lên một chút tái nhợt ôn nhu tươi cười, mệt mỏi cực độ, ngủ thiếp đi.

Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng đang ngủ, không quấy rầy Lạc Khuynh Hoàng, thân thủ đắp chăn cho Lạc Khuynh Hoàng, sờ sờ đầu nàng, rồi lui ra ngoài.

“Thế nào? Khuynh Hoàng không có việc gì chứ?” Vừa thấy Quân Khuynh Vũ đi ra, Lạc Vân Chỉ vội vàng hỏi, đối với muội muội duy nhất này, Lạc Vân Chỉ yêu thương nàng có thừa , nếu không phải vì cấp bậc lễ nghĩa, hắn cũng đã đi vàotheo.

“Không có việc gì. Chỉ là quá mệt mỏi, đã ngủ.”Trên mặt Quân Khuynh Vũ lộ ra một tia thả lỏng, nhìn bà vú đem ôm tiểu hoàng tử vừa mới sinh đi ra, Quân Khuynh Vũ thân thủ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, vờ thầm oán nói, “Đều là tại con tiểu tử này, dám hành hạ mẫu hậu con như vậy, xem về sau phụ vương sẽ chỉnh con thế nào.”

Vừa mới dứt lời, tiểu Quân Lạc trong tay bà vú liền mở mắt, liếc nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, thoạt nhìn rất giống là đang trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, tất cả mọi người đều bị bộ dáng đáng yêu của tiểu Quân Lạc làm cho vui vẻ.

“Thất đệ. Đệ xem, thằng bé thật đáng yêu.” Quân Thiên Lam nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu Quân Lạc, không khỏi vui mừng nói.

Quân Khuynh Vũ nhíu mày liếc nhìn Quân Thiên Lam một cái, cười cười nghiền ngẫm trêu ngươi, nói với Quân Thiên Lam, “Nếu ngũ tỷ thích, thì nhanh chóng sinh một đứa đi.”

Quân Thiên Lam cùng Trương Tuân nghe Quân Khuynh Vũ nói, đều đỏ bừng hai má, hai vợ chồng mặt đã hồng không khác gì sắc đỏ của hỉ bào.

“Được rồi. Hoàng nhi đã không có việc gì. Ngũ tỷ cùng ngũ tỷ phu cũng mau trở về động phòng đi, không cần vì tiểu Quân Lạc của ta mà hủy mất đêm động phòng của các ngươi, như vậy tiểu Quân Lạc mắc lỗi lớn rồi.” Quân Khuynh Vũ một bên sủng nịch nhìn đứa nhỏ trong tay bà vú, một bên cười nói với Quân Thiên Lam và Trương Tuân.

Mọi người thấy Lạc Khuynh Hoàng bình an sinh hạ đứa nhỏ, cũng đều yên tâm, tự nhiên cũng tự động tản ra.

Đại hôn của Quân Thiên Lam và Trương Tuân đã chấm dứt như vậy. Bất quá coi như là song hỷ lâm môn. Từ nay về sau, trong cung lại cóthêm một tên Hỗn Thế Ma Vương tiểu Quân Lạc, chắc chắn sẽ náo nhiệt một phen. Hơn nữa cùng Tây Quyết ký kết hiệp nghị trong vòng ba năm không gây chiến, xem ra Cẩm quốc có thể thái bình một thờigian.

Sau khi Quân Lạc được sinh ra không lâu, từ phương Bắc truyền đến tin Quân Hiền Tề chết trận sa trường, toàn bộ viện quân bị diệt. Tộc du mục phương Bắc đã tiến quân thần tốc, thẳng tiến Phương thành.

“Vốn tưởng có thể thanh nhàn một thời gian, lại quên mất chuyện ở phương Bắc.” Quân Khuynh Vũ xem chiến báo, mày có chút nhíu lại, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

“Vi thần nguyện lãnh binh đi trước.” Lạc Vân Chỉ giờ phút này đã ở trong ngự hoa viên, nhìn thấy chiến báo trong tay Quân Khuynh Vũ, liền chủ động xin đi giết giặc. Quân Lạc vừa mới sinh, nếu Quân Khuynh Vũ đi phương Bắc, Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên cũng muốn đi theo, như vậy tiểu Quân Lạc chẳng phải là không có ai chiếu cố. Bởi vậy, Lạc Vân Chỉ mới chủ động xin đi giết giặc.

Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Vân Chỉ chủ động xin đi giết giặc, không khỏi nhíu mày, con ngươi đen thùi nhẹ nhàng chuyển, nhìn Lạc Vân Chỉ, từ từ nói, “Tình hình Bắc Bộ phức tạp, vẫn là để trẫm tự mình đi trước đi. Huống chi tiểu Lạc Mộng cũng vừa tròn trăm ngày, nếu ngươi rời khỏi kinh thành, chẳng phải là để tiểu Lạc Mộng không có phụ thân chiếu cố?”

Lạc Khuynh Hoàng giờ phút này đang ôm Quân Lạc, nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Quân Lạc, bên trong con ngươi đen thùi toát ra vài phần không tha. Quân Lạc vừa mới mới ra sinh không lâu, nàng thật sự là luyến tiếc bỏ lại Quân Lạc để rời khỏi Cẩm quốc, nhưng nàng cũng hiểu được, thế cục Bắc Bộ phức tạp, Quân Khuynh Vũ phải tự mình đi mới được, mà nàng lại không có khả năng để cho Quân Khuynh Vũ một mình đi trước.

“Nhưng tiểu hoàng tử cũng vừa mới sinh.” Lạc Vân Chỉ tự nhiên nhìn ra lo lắng của Lạc Khuynh Hoàng đối với Quân Lạc, không khỏi nói.

Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Lạc liếc mắt một cái, gợi lên một chút tươi cười sủng nịch, từ từ nói, “Vừa vặn trẫm muốn dẫn thằng bé ra ngoài cho quen việc.”

Nghe Quân Khuynh Vũ nói, sầu lo trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lập tức trở thành hư không, cười cười, nếu được mang theo Quân Lạc, nàng vô cùng nguyện ý.

Trên mặt Lạc Vân Chỉ lại hiện ra một tia sầu lo. Quân Lạc còn nhỏ, thế cục Bắc Bộ lại hỗn loạn, mang theo Quân Lạc đi cùng, chẳng lẽ sẽ không có nguy hiểm sao?

Tựa hồ là xem thấu tâm tư Lạc Vân Chỉ, Quân Khuynh Vũ khẽ đung đưa tay áo hỏa sắc của, trên mặt gợi lên một chút tươi cười, bảy phần tự tin ba phần kiêu ngạo, từ từ nói, “Tuythế cục Bắc Bộ hỗn loạn, nhưng việc bảo vệ tốt thê nhi của mình, trẫm tự tin có thể làm được.”

Lạc Vân Chỉ nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, tự nhiên không phải nhiều lời nữa. Năng lực của Quân Khuynh Vũ thế nào hắn rất rõ, có lẽ Quân Lạc đi theo bên người hắn mới là an toàn nhất .

“Khanh khách khanh khách .” Đúng lúc này, Quân Lạc vốn đang tựa vào trong lòng Lạc Khuynh Hoàng im lặng ngủ đột nhiên nở nụ cười, con ngươi sáng ngời lanh lẹ chuyển động, thoạt nhìn linh động đáng yêu, trên mặt mũm mĩm lộ ra mỉm cười ngọt ngào.

“Lạc Nhi cười cái gì đấy?” Quân Khuynh Vũ nghe thấy tiếng cười của Quân Lạc, không khỏi bừng bừng hưng trí, biết rõ Quân Lạc chưa biết nói, nhưng vẫn hưng trí nhìn Quân Lạc, cười tủm tỉm hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng của Quân Khuynh Vũ, không khỏi bất đắc dĩ cười cười, thân thủ sờ sờ hai má Quân Lạc, cười nói, “Lạc Nhi không nói cho phụ thân.”

Quân Lạc tựa hồ nghe không rõ Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng đang nói cái gì, con ngươi đen thùi trái trái phải phảimà nhìn Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi trong suốt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, bé vươn hai tay nhỏ bé mập mạp tới Quân Khuynh Vũ, tựa hồ là muốn Quân Khuynh Vũ ôm.

Nhìn thấy động tác của Quân Lạc, Quân Khuynh Vũ lập tức giống đứa nhỏ lộ ra đắc ý tươi cười, con ngươi đen thùi đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, gợi lên một chút tà mị tươi cười, hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng nói, “Hoàng nhi nàng xem, Lạc Nhi muốn ta ôm.”

Lạc Khuynh Hoàng có chút bất đắc dĩ nhìn Quân Khuynh Vũ, lại cúi đầu nhìn nhìn Quân Lạc, tiểu gia hỏa Quân Lạc này bình thường không phải đều thích bám nàng sao, hôm nay lại đổi tính, muốn Quân Khuynh Vũ bế?

Lạc Khuynh Hoàng đem Quân Lạc đưa cho Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ lập tức ôm Quân Lạc vào lòng, nét mặt tươi cười, cười nói, “Lạc Nhi ngoan, phụ thân biết con thích phụ thân nhất, chỉ là bình thường không nói, phải không? Đối. . . .”

Quân Khuynh Vũ còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng yết hầu nghẹn lại, tươi cười đắc ý cứng lại bên khóe môi, biểu tình như ăn phải ruồi, trừng mắt nhìn Quân Lạc, bất đắc dĩ giả bộ tức giận đem Quân Lạc đặt lên ghế, hô, “Bà vú, nhanh đến thay tã cho Lạc Nhi!”

Nghe Quân Khuynh Vũ hô, Lạc Khuynh Hoàng mới chú ý tới Quân Khuynh Vũ vết ẩm trên tay áo hắn, không khỏi cười cười, mà Quân Lạc lại như không biết chính mình đã làm ra sự tình gì, an an ổn ổn nằm trên ghế, còn a miệng cười với Quân Khuynh Vũ, bên trong con ngươi đen thùi hình như ẩn giấu giảo hoạt.

Quân Khuynh Vũ nhìn thấy biểu tìnhcủa Quân Lạc, không khỏi nhướng mi, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Quân Lạc, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói, “Ta thực hoài nghi tiểu gia hỏa con là đang cố ý chỉnh ta! Cho dù lúc trước ta vì tánh mạng mẫu thân con có nghĩ muốn bỏ con, nhưng cũng là bất đắc dĩ thôi, chẳng lẽ con còn mang thù với ta sao?”

“Hừ! Ai bảo chàng lúc trước nghĩ tới việc không cần tiểu Lạc Nhi nhà chúng ta, Lạc Nhi không để ý tới phụ thân, không thích phụ thân.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, thân thủ nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Lạc giáp, trên mặt là ôn nhu tươi cười, nói với Quân Lạc.

Quân Lạc giống như nghe hiểu lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, lại giống như vô ý chỉ vào tay áo Quân Khuynh Vũ, cười sằng sặc.

Quân Khuynh Vũ không khỏi thân thủ sờ sờ cái mũi, con ngươi đen thùi gắt gao nhìn chằm chằm mặt Quân Lạc, nhưng ngoại trừ nụ cười, hắn rốt cuộc nhìn không ra này vẻ mặt của bé. Đứa bé nhỏ như vậy, không đến mức đã học được việc chỉnh hắn đi?

Bất quá phải nhanh chóng thay quần áo đã, Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Vân Chỉ, cười nói, “Được rồi. Vân Chỉ cũng đã ngồi trong cung lâu rồi, vẫn là nhanh nhanh trở về nhìn tiểu Lạc Mộng đi. Về phần đứa nhỏ này bướng bỉnh, là chuyện bình thường, Vân Chỉ cũng coi như không biết đi!”

Mặc kệ thế nào, hắn cũng là hoàng đế Cẩm quốc, bị tiểu hài nhi tiểu tiện đến ẩm ướt tay áo, cũng có chút dọa người.

Lạc Vân Chỉ nghe Quân Khuynh Vũ nói, cố nén ý cười bên môi, đối với Quân Khuynh Vũ nói, “Vi thần hiểu được, kia vi thần trước cáo từ.”

Mấy ngày sau.

“Quân Lạc! Con làm cái gì đấy!” Quân Khuynh Vũ hổn hển nhìn mỗ hài tử tè lên tấu chương của hắn, ánh mắt như muốn phun lửa đến nơi, giơ tay lên cao, nhưng lúc đánh tới trên đầu Quân Lạc lại trở thành vuốt ve.

Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ nhìn Quân Lạc, tên nhóc này là do ông trời phái xuống khắc hắn sao? Hắn hiện tại thật hoài nghi, Quân Lạc là cố ý chỉnh hắn. Không phải ném thánh chỉ hắn vừa viết xong thì là cố ý đánh đổ bát cơm của hắn, hiện tại còn chạy đến tè lên tấu chương của hắn.

“Hoàng nhi. Nàng quản con đi.” Quân Khuynh Vũ có chút bất đắc dĩ đem Quân Lạc ôm lên, nhìn một đống tấu chương ẩm ướt bốc mùi, đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến bộ dáng dở khóc dở cười của Quân Khuynh Vũ, không khỏi mỉm cười, từ từ nói, “Lạc Nhi lúc ở cùng ta đều rất ngoan, cũng không biết tại sao luôn gây phiền toái cho chàng. Chẳng lẽ hắn thật sự vì chuyện lúc trước chàng nghĩ muốn bỏ con làm con mang thù?”

“Ai biết được quỷ linh tinh này.” Quân Khuynh Vũ có chút bất đắc dĩ chỉ chỉ cái trán Quân Lạc, đối với Quân Lạc nói, “Quân Lạc, nếu con không nghe lời, ba ngày sau ta và mẫu hậu con đi Bắc Bộ, sẽ không mang con theo. Đến lúc đó để con một mình ở trong cung, nhìn con xoay sở làm sao đây!”

Quân Lạc nghe Quân Khuynh Vũ nói, mở to ánh mắt vô tội ngập nước nhìn Quân Khuynh Vũ, thoạt nhìn vô cùng tinh thuần, mười phần khiến người ta yêu mến, bé liên tiếp lui vào trong lòng Lạc Khuynh Hoàng, tay nhỏ bé nắm chặt cánh tayLạc Khuynh Hoàng, ý tứ là không muốn rời xa Lạc Khuynh Hoàng.

Quân Khuynh Vũ thấy hành động này của Quân Lạc, cơ hồ muốn phát cuồng, thằng nhóc này thật đúng là cứng mềm đều không ăn a. Chẳng những cứng mềm không ăn, tựa hồ còn không thèm để ý xem hắn đối xử với bé thế nào.

Còn tuổi nhỏ mà đã giảo hoạt như vậy, Quân Khuynh Vũ không chút nghi ngờ, Quân Lạc sau này lớn lên, nhất định sẽ là một hỗn thế tiểu Ma vương.

Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, không biết có phải hù dọa của Quân Khuynh Vũ đã có tác dụng hay không, Quân Lạc trước đó vài ngày còn làm ầm ĩ đủ chuyện, vậy mà cũng không gây chuyệnvới Quân Khuynh Vũ nữa.

Quân Khuynh Vũ đem quốc sự giao cho Quân Diệp Hoa, Liễu Tư Triệt cùng Lạc Vân Chỉ để ý, còn bản thân thì mang theo Lạc Khuynh Hoàng và Quân Lạc cùng đi Bắc Bộ, ngự giá thân chinh.

Hoàng đế ngự giá thân chinh cũng không hiếm thấy, nhưng còn mang theo hoàng hậu cùng hoàng tử mới ra sinh không lâu, Quân Khuynh Vũ là người đầu tiên. Các đại thần đều đã được lĩnh giáotiếu lí tàng đao lôi đình cổ tay của Quân Khuynh Vũ, không ai dám làm trái ý tứ hắn.

Trong xe ngựa đến Bắc Bộ, Lạc Khuynh Hoàng bọc Quân Lạc trong quần áo da cừu, sợ bé bị lạnh.

Nhìn bên ngoài xe ngựa,cây cối đã rụng lá, Lạc Khuynh Hoàng biết đã đến cuối thu. Trong nháy mắt, nàng đã gần ba năm. Thời gian ba năm này, mọi chuyện nàng trải qua, so với cả đời kiếp trước của nàng còn phong phú hơn, mà trọng yếu nhất là, nàng gặp Quân Khuynh Vũ, còn có Quân Lạc.

Xe ngựa chạy trên đường rất nhanh, Lạc Khuynh Hoàng ôm Quân Lạc ngồi bên cạnh Quân Khuynh Vũ, hai người cũng không nói chuyện, chỉ im lặng ngồi, Lạc Khuynh Hoàng lại cảm thấy, giờ phút này, nàng đã có được toàn thế giới. Có Quân Khuynh Vũ cùng Quân Lạc, cái gì cũng không thể khiến nàng thỏa mãn hơn được nữa.

“Không biết có phải ta già đi hay không. Có đôi khi ta cảm thấy, có thể cùng Hoàng nhi bình thản sống như vậy cũng tốt lắm, thiên hạ chi tranh, cũng không còn trọng yếu nữa.” Quân Khuynh Vũ nghiêng hai má, nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngồi bên cạnh mình, khóe môi gợi lên ôn nhu mà sủng nịch tươi cười.

Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy nàng như có được cả thế giới, Quân Khuynh Vũ cũng hiểu được, có Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Lạc bồi bên người hắn, hắn cũng đã có được toàn bộ thiên hạ, thiên hạ chi tranh, nguyên bản bị hắn coi là chuyện trọng yếu nhất cả đời, cũng không còn là gì.

“Nếu có thể không tranh, cũng rất tốt.” Lạc Khuynh Hoàng tựa vào vai Quân Khuynh Vũ, từ từ nói.

Chỉ là bọn họ đều hiểu được. Thiên hạ chi tranh, không phải bọn họ nói không tranh là có thể không tranh. Cho dù bọn họ không đi tranh đoạt, người khác vẫn sẽ tranh đoạt. Nếu bọn họ lơi lỏng, chỉ có nước chờ diệt vong.

Nay Âu Dương Triệt đáp ứng trong vòng ba năm không tuyên chiếnvới Cẩm quốc, kỳ thật cũng là tự cấp cho Tây Quyết cơ hội, để Tây Quyết chậm rãi cường đại, mà quốc chủ Lăng quốc thân mình cũng là ngày càng lụn bại, Lăng Cảnh Lan cùng Lăng Dịch Hiên tranh đoạt càng ngày càng kịch liệt, rất nhanh sẽ có kết quả, đến lúc đó, thế cục thiên hạ thế tất phải phân chia lại một lần nữa.

Nếu Cẩm quốc không chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, như vậy Cẩm quốc đợi được chỉ có diệt vong.

“Cho ta thời gian mười năm, mười năm sau, ta tất thốngnhất thiên hạ. Đến lúc đó, ta lập tức mang Hoàng nhi rời khỏi hoàng cung, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, nhàn nhã ngày qua ngày, không cần phải tính kế, không cần phải đấu tới đấu lui, được không?” Quân Khuynh Vũ thân thủ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, bên trong con ngươi đen thùi mang theo một tia kì vọng, nói với Lạc Khuynh Hoàng.

Trước mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên cảnh sắc thanh sơn nước biếc xinh đẹp tuyệt trần, còn thấy cuộc sống vô ưu vô lựcủa nàng cùng Quân Khuynh Vũ, nàng không phải là hoàng hậu, hắn không phải là hoàng thượng, bọn họ chỉ là một đôi vợ chồngbình thườngtrên thế gian, vẫn hạnh phúc như vậy. Nếu thật là như vậy, cũng tốt lắm.

“Ừ. Mặc kệ chàngquyết định thế nào, ta đều theo chàng. Nếu chàng muốn đứng ở chỗ cao, ta liền cùng chàng cười nhìn xuống nhân gian. Nếu chàng muốn xuống bụi rậm, ta liền cùng chàng du sơn ngoạn thủy.” Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi ôn nhu tươi cười.

Mà tiểu Quân Lạc vốn đang ngủ say cũng vươn cánh tay mập mạp ra, một đôi con ngươi đen thùi trong suốt chớp chớp nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, tựa hồ muốn nói, phụ thân mẫu thân, không thể quên Quân Lạc nha.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng đáng yêu của Quân Lạc, thân thủ nhéo nhéo hai má Quân Lạc, từ từ nói, “Không thể quên tiểu Lạc Nhi nhà chúng ta, một nhà ba người chúng ta, vĩnh viễn ở cùng nhau!”

Quân Khuynh Vũ hừ một cái xem thường, tựa hồ không còn lạ gì Quân Lạc, bất quá sâu trong ánh mắt hắn vẫn toát ra sủng nịch cùng yêu thương đối với Quân Lạc.

Mà tiểu Quân Lạc cư nhiên cũng học Quân Khuynh Vũ hừ một cái xem thường, thoạt nhìn tựa hồ đối với Quân Khuynh Vũ có chút khinh thường. Nhìn thấy phản ứng tiểu Quân Lạc, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi bật cười, đẩy Quân Khuynh Vũ một cái, cười nói, “Chàng nhìn chàng xem, Lạc Nhi đều học xấu từ chàng.”

Quân Khuynh Vũ thân thủ nhéo nhéo cái mũi Quân Lạc, tiểu tử này, thật sự là khắc tinh của hắn a.

Xe ngựa chạy ước chừng một tháng mới đến thành Bắc Bộ.

Lúc Quân Khuynh Vũ đến Phương thành, Phương thành gần như đã bốn bề thọ địch. Thời điểm Quân Khuynh Vũ phái Quân Hiền Tề mang theo viện binh đi trước, cũng phái Bạch Mộ đến đây. Mệnh lệnh cho hắn sau khi Quân Hiền Tề thất thủ lập tức nghĩ cách bảo trụ Phương thành một tháng.

“Chủ tử.” Bạch Mộ nhìn thấy Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng đến, cung kính nói, nhìn thấy tiểu Quân Lạctrong lòng Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt Bạch Mộ lướt qua một tia kinh ngạc, ôn hòa cười cười.

Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng sinh đứa nhỏ hắn cũng không ở kinh thành, tuy rằng cũng biết đến sự tồn tại của Quân Lạc, nhưng chưa từng nhìn thấy Quân Lạc, thật không ngờ lần này Quân Khuynh Vũ lại mang theo Quân Lạc đến đây. Nhìn tiểu Quân Lạc đáng yêu, Bạch Mộ không khỏi ôn hòa cười cười.

Tiểu Quân Lạc cũng hữu hảo nhìn Bạch Mộ, Bạch Mộ không khỏi thân thủ đùa giỡn với Quân Lạc, mà Quân Lạc cũng tùy ý Bạch Mộ đùa hắn, chỉ khanh khách cười, cũng không tức giận.

Thấy một mànnhư vậy, Quân Khuynh Vũ không khỏi có chút ghen tỵ. Tại sao Quân Lạc nhìn thấy ai cũng phô ra bộ dáng đáng yêu, duy chỉ đối với hắn thì là các loại phiền toái đây?

“Tình hình Phương thành như thế nào?” Quân Khuynh Vũ đánh gãy đùa giỡn giữa Bạch Mộ và Quân Lạc, hỏi.

Bạch Mộ xem sắc mặt Quân Khuynh Vũ tựa hồ có chút không hờn không giận, vội vàng thu hồi cánh tay, đáp, “Hồi bẩm chủ tử, thuộc hạ năng lực hữu hạn, nếu không có viện binh, trong ba ngày Thương thành tất thất thủ.”

Trong mắt Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia hiểu rõ, tựa hồ đã sớm liệu đến chuyện này. Hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng là thúc xe ngựa đi trước, mà viện binh nhanh nhất còn năm ngày nữa mới có thể đến.

“Vẫn là tam tộc đánh từ ba mặt sao?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi là một mảnh cao thâm, tựa hồ đã có mưu kế, khóe môi mang theo tự tin tươi cười.

Bạch Mộ nhíu mày, đáp, “Không sai. Hơn nữa đã sắp bức đến cổng thành.”

“Liên minh dù sao cũng không phải một nhà. Ba mặt cùng đánh, thì đánh tan từng mặt đi.” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, bên trong con ngươi đen thùi cũng lướt qua một tia cao thâm, từ từ nói.

Quân Khuynh Vũ liếc nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái, lộ ra một chút tâm hữu linh tê tươi cười, đối với Bạch Mộ nói, “Mặt nào mạnh nhất trong ba mặt? Thủ quân Phương thành có đủ đánh một trận không?”

“Mạnh nhất? Luận binh lực thì Thác Bạt tộc mạnh nhất. Nếu triệu tập toàn bộ binh lực phương thành, chủ tử lãnh binh, có thể đấu một trận.” Bạch Mộ tựa hồ có chút khó hiểu,đánh tan từng mặt, không phải nên chọn nơi yếu nhất mà đánh sao? Vì sao chủ tử muốn chọn nơi mạnh nhất?

Lạc Khuynh Hoàng cao thâm tươi cười, bên trong con ngươi đen thùi mang theo vài phần hiểu rõ.

Quân Khuynh Vũ câu môi nói, “Tuyên bố với bên ngoài viện binh đã tới. Tập hợp toàn bộ binh lực Phương thành, tấn công Thác Bạt tộc, chiếm phía tây. Cô Hồng tộc cùng Hách Liên tộc nghe nói viện binh đã tới, tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà tam tộc liên minh theo ba hướng, gần nhất cũng không kịp cứu viện, thứ hai cũng không nguyện ý cứu viện, nếu chúng ta có thể đánh lui Thác Bạt tộc, gần như phá hủy quan hệ liên minh của bọn họ, thứ hai có thể ủng hộ sĩ khí, làm bọn hắn trong khoảng thời gian ngắn không dám lại tấn công, đợi cho viện binh đến, lại tiếp tục đánh lui bọn họ!”

“Về phần vì sao phải lựa chọn mạnh nhất, cũng là vì khiến cho bọn họ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ.” Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ cũng nhìn ra nghi hoặc của Bạch Mộ, giải thích với Bạch Mộ.

Bạch Mộ nghe xong, trên mặt lộ ra một tia hiểu rõ. Hắn thầm nghĩ đến lựa chọn yếu nhất sẽ nắm chắc hơn, cũng không có lo lắng một tầng nhân tố gọi là uy hiếp này, rốt cuộc vẫn là Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ tâm tư thâm trầm. Hắn không khỏi lại nhìn Lạc Khuynh Hoàng một lần nữa, nếu nói trên đời này còn có ai có thể đoán được tâm tư Quân Khuynh Vũ, sợ cũng chỉ có một Lạc Khuynh Hoàng thôi.

“Tốt lắm. Ngươi đi xuống bố trí đi.” Quân Khuynh Vũ phân phó Bạch Mộ, một bên gợi lên một chút tươi cười, nói với Lạc Khuynh Hoàng, “Chúng ta cũng phải hảo hảo đoán xem trong thủ lĩnh tam tộc, ai mới là Thánh Thiên giáo Giáo chủ.”

“Xem ra đến Bắc Bộ lần này rất thú vị.” Lạc Khuynh Hoàng cũng khơi mào một chút hứng thú tươi cười, từ từ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.