Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 110: Kế ly gián, trí phá quân địch



Đứng đầu tứ đại hộ pháp của Lưu Tô các, năng lực làm việc của Bạch Mộ đương nhiên không thể nghi ngờ, mười vạn binh lực còn lại của Phương thành lập tức được triệu tập.

Phương thành chính là thành trì hiểm yếu của Cẩm quốc, thủ binh Phương thành cũng đều thân kinh bách chiến, bởi vậy, lấy mười vạn binh lực chống lại hai mươi vạn binh lực của Thác Bạt Nhuận cũng không phải không có phần thắng, huống chi ngoài binh lực, chủ soái mới là nhân tố quan trọng nhất. Tuy Thác Bạt Nhuận dũng mãnh hơn người, nhưng mưu lược không đủ, làm sao có thể là đối thủ của Quân Khuynh Vũ?

Trong quân trướng.

Quân Khuynh Vũ thay quần áo trắng thuần, cổ tay áo thêu tơ bạc, toàn thân không hề có đồ trang sức, hiện ra lạnh lùng cao quý, trên mặt hắn đeo mặt nạ bạc, chỉ lộ ra đôi môi yêu dị như hoa đào tháng ba, khóe môi cũng nhếch lên nụ cười bí hiểm.

Bên trong con ngươi như mặc ngọc của hắn lóe lên sâu thẳm quang mang, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Hồi chủ tử. Mười vạn thủ binh đã tập hợp. Phía bắc là quân đội của Thác Bạt Nhuận, có hai mươi vạn binh. Phía tây là quân đội của Cô Hồng Phác, có mười vạn. Phía đông là quân đội của Hách Liên Phong, chỉ có năm vạn.” Bạch Mộ đơn giản trình báo chiến cuộc một lần cho Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ nghe Bạch Mộ nói, khóe môi gợi lên một chút thản nhiên tươi cười, không nhanh không chậm nói, “Nay sĩ khí quân đội của Thác Bạt Nhuận tăng vọt, sĩ khí quân ta lại tụt, còn chưa đến thời điểm tác chiến. Ngoài việc phải nâng cao sĩ khí quân ta, còn phải nghĩ biện pháp làm dao động quân tâm phía quân Thác Bạt Nhuận.”

“Thác Bạt Nhuận không sợ hãi như vậy, ngoại trừ ỷ vào binh lực nhiều hơn chúng ta, còn vì có quân của Cô Hồng Phác và Hách Liên Phong trợ giúp. Nếu chúng ta có thể ly gián bọn họ, sau đó đánh tan từng cái, tự nhiên là làm ít công nhiều.” Lạc Khuynh Hoàng đồng ý gật gật đầu, bên trong con ngươi đen như mực phiếm khai một tia tinh quang, nhếch môi nói.

“Ta sẽ lấy thân phận Lưu Cảnh công tử đi do thám quân doanh Thác Bạt Nhuận trước.” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ lóe ra quang mang tính kế, tựa hồ nắm chắc hết thảy, giống như toàn bộ thế gian đều trốn không khỏi tính toán của hắn.

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, lông mi có chút nhíu lại, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một chút suy nghĩ, nói với Quân Khuynh Vũ, “Nếu chàng muốn ly gián bọn họ, có thể khiến cho bọn họ thấy sự thật rành rành trước mắt.”

“Ý của Hoàng nhi là làm cho hắn nhìn thấy Cô Hồng Phác hoặc là Hách Liên Phong liên hệ với người Cẩm quốc chúng ta?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một đạo quang hoa, nhưng trên mặt vẫn hiện ra một tia sầu lo, “Cô Hồng Phác âm hiểm đa nghi, Hách Liên Phong sâu không lường được, muốn toàn thân trở ra từ quân doanh của bọn họ, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

“Tất nhiên không thể phái tướng thủ thành đi trước.” Trên gương mặt tuyệt sắc của Lạc Khuynh Hoàng gợi lên một chút ý cười, chậm rãi nói, “Hay là để ta đi.”

“Không được.” Quân Khuynh Vũ vừa nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, lập tức phủ quyết. Cô Hồng Phác cùng Hách Liên Phong không phải kẻ đơn giản, huống chi trong tay còn có vài vạn binh lực, không phải là trò đùa. Hắn làm sao yên tâm để Lạc Khuynh Hoàng một mình lẻn vào doanh trướng quân địch?

Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ đã sớm liệu đến việc Quân Khuynh Vũ không đồng ý, bên trong con ngươi u hắc của nàng hiện lên một tia kiên quyết, nói với Quân Khuynh Vũ: “Ta là người thích hợp nhất. Ta là hoàng hậu Cẩm quốc, bọn họ tất nhiên không dám đụng đến ta. Dù sao bọn họ muốn chính là thành trì này mà thôi.”

Quân Khuynh Vũ đương nhiên biết Lạc Khuynh Hoàng nói không sai. Thân phận của nàng là một cái bình phong tốt. Dựa vào tình trạng của dân tộc du mục Bắc Bộ hiện nay, bất kể như thế nào cũng không dám thương tổn Lạc Khuynh Hoàng, nếu không thì dựa vào binh lực Cẩm quốc, dân tộc du mục Bắc Bộ tất nhiên không chống đỡ nổi. Nhưng dù sao hắn cũng không yên lòng.

“Vũ, chàng còn nhớ lúc trước chàng giải thích tên ta thế nào không? Khuynh thế chi hoàng, nếu là phượng hoàng, nhất định bay cao, ta làm sao có thể sống mãi dưới sự bảo vệ của chàng đây?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, trên mặt hiện ra một tia kiên quyết cuồng ngạo.

Quân Khuynh Vũ có chút sửng sốt. Đúng vậy, Hoàng nhi hắn phải là nữ tử kinh thải tuyệt diễm như thế, hắn làm sao có thể dùng sự bảo hộ của hắn đến bóp chết hào quang của nàng đây.

“Được. Ta sẽ phái Mị Ảnh âm thầm bảo hộ nàng.” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng kiên trì, liền đáp ứng, thân thủ giữ chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, lại dặn dò, “Nhất định phải cẩn thận.”

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu.

Quân Khuynh Vũ phân phó Bạch Mộ an bài cho tốt, chờ tín hiệu của hắn, lập tức cử binh ra khỏi thành tấn công quân Thác Bạt tộc.

Bên trong quân doanh của Thác Bạt Nhuận.

“Ngươi là ai?” Thác Bạt Nhuận nhướng chân mày thô đậm, trừng lớn mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một mình xuất hiện bên trong quân doanh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thanh âm như tiếng chuông lớn.

Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Thác Bạt Nhuận, khóe môi gợi lên một chút bí hiểm tươi cười, từ từ nói, “Lưu Cảnh công tử.”

Thác Bạt Nhuận nguyên bản xem dáng người Quân Khuynh Vũ cao to mà gầy yếu, ỷ vào có sức mạnh hơn người, cũng không e ngại Quân Khuynh Vũ, nhưng thời điểm nghe thấy Quân Khuynh Vũ phun ra bốn chữ kia, cả người có chút chấn động, có chút thất kinh nhìn Quân Khuynh Vũ, cực kì sợ hãi.

“Đừng kêu. Ta không có ác ý.” Quân Khuynh Vũ nhìn thấy Thác Bạt Nhuận muốn hét gọi người đến, mày có chút nhíu lại, gương mặt ẩn dưới mặt nạ hiện lên một chút trào phúng, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo lạnh lùng cùng kiêu ngạo, thản nhiên nói, “Nếu ta có chút ác ý, thủ hạ của ngươi cũng không ngăn được ta.”

Thác Bạt Nhuận nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, kinh hoảng trên mặt mới chậm rãi biến mất, hắn rốt cuộc cũng là thủ lĩnh một tộc, rất nhanh liền trấn định, nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc, hỏi, “Dân tộc du mục Bắc Bộ ta và giang hồ trung nguyên không có liên hệ, Lưu Cảnh công tử tìm ta làm gì?”

Quân Khuynh Vũ thản nhiên tự đắc ngồi xuống, nửa thanh mặt nạ màu bạc che lấp biểu tình của hắn lúc này, vô cùng trầm tĩnh, không có biểu tình, khóe môi tươi cười lạnh lùng mà hờ hững, từ từ nói, “Tất nhiên là nhắc nhở ngươi, đừng để bị người bán mà còn giúp người đếm tiền.”

“Lời này giải thích thế nào?” Thác Bạt Nhuận vốn là người cái thẳng tính, nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, sốt ruột hỏi, mắt hổ trừng tròn xoe, thoạt nhìn vô cùng dũng mãnh.

“Tam tộc hợp lực tấn công thành trì Cẩm quốc, lại chỉ có Thác Bạt tộc ngươi xuất binh nhiều nhất, ngươi có nghĩ tới, binh lực tam tộc vốn không kém là bao, vì sao bọn họ xuất binh ít như vậy?” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ lóe ra tia tính kế, không chút hoang mang nói với Thác Bạt Nhuận, một bên nhướng mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của Thác Bạt Nhuận.

Trên mặt Thác Bạt Nhuận quả nhiên xuất hiện một tia hoài nghi, mắt hổ vừa chuyển, làm như có chút nghi hoặc, hắn nhíu mày, nói, “Điều này ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng chúng ta có ước định ai tấn công đến phía dưới thành trước tiên, sẽ được phần lãnh thổ nhiều nhất!”

Quân Khuynh Vũ chuyển động con ngươi, bên trong hiện lên một chút như ẩn như hiện tinh quang, khóe môi nhếch lên nụ cười bí hiểm.

Thì ra tam tộc hợp lực tấn công Cẩm quốc còn có ước định như vậy, khó trách thời điểm tam tộc tấn công đều ra sức như thế, một chút cũng không có bộ dáng không nguyện xuất lực. Xem ra thánh thiên giáo chủ này đối với thế cục này nắm rất đúng chỗ.

Bất quá Thác Bạt Nhuận này đúng là hữu dũng vô mưu, muốn dao động Thác Bạt Nhuận, cũng không khó.

“À.” Quân Khuynh Vũ chậm rãi nhếch môi, lộ ra ý cười trào phúng, nhìn Thác Bạt Nhuận, thanh âm cũng mang theo vài tia đùa cợt, từ từ nói, “Thác Bạt tộc trưởng thật đúng là ngây thơ. Sao ngươi không ngẫm lại, tam tộc xưa nay bất hòa, vì sao bọn họ đột nhiên nguyện ý hợp tác, còn nguyện ý cho ngươi mang nhiều binh nhất đến giành phần của bọn họ?”

Thác Bạt Nhuận vốn nghĩ đơn giản, bị Quân Khuynh Vũ nói lòng vòng như thế, không khỏi có chút hồ đồ, nghi hoặc trên mặt hắn càng thêm rõ ràng, mày nhíu lại thật sâu, hắn nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, “Vậy ngươi nói, vì sao?”

“Mục đích bọn họ xuất binh lúc này căn bản không phải để tấn công Cẩm quốc, mà là muốn mượn cơ để tiêu diệt hai mươi vạn quân của ngươi? Ta nghe nói viện binh Cẩm quốc đã tới, ngày mai sẽ xuất binh tấn công quân đội Thác Bạt tộc của ngươi.” Quân Khuynh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Thác Bạt Nhuận, lạnh lùng mà tiếng có tiếng không,như có ma lực, mê hoặc tâm tư Thác Bạt Nhuận.

“Mượn cơ hội tiêu diệt ta?!” Thác Bạt Nhuận tựa hồ bị lời nói của Quân Khuynh Vũ làm cho hoảng sợ, con mắt chuyển động lia lịa, trên gương mặt anh khí bức người xuất hiện một tia căm tức, hắn thân thủ đá cái bàn, tức giận nói, “Con mẹ nó! Hai người bọn họ vậy mà dám ngầm đấu với ta, ta nói làm sao chỉ hạ một cái Phương thành mà lại đánh lâu như vậy cũng chưa đánh hạ được, thì ra là chờ viện binh Cẩm quốc đến cùng diệt ta!”

Quân Khuynh Vũ nhìn Thác Bạt Nhuận phát tiết cơn tức, chỉ dương dương tự đắc ngồi tại chỗ, mặt nạ màu bạc che lấp cảm xúc của hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ trơn bóng của hắn có chút nhếch lên, đôi môi như hoa đào tháng ba gợi lên độ cong mê người mà mị hoặc.

“Không đúng! Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?” Thác Bạt Nhuận một mình tức giận một hồi, mới phản ứng lại, nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, bên trong con ngươi lộ ra một tia đánh giá, vẻ mặt không chịu tin tưởng Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ nhíu lại, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một tia hứng thú, Thác Bạt Nhuận này cũng quá đáng yêu đi, lâu như vậy mới có phản ứng, người hữu dũng vô mưu như thế, khó trách lại bị thánh thiên giáo chủ thao túng, thật không biết làm sao hắn lại có thể ngồi trên vị trí Thác Bạt tộc trưởng!

“Nếu ngươi không tin ta,có thể đến quân doanh của Hách Liên Phong nhìn thử. Ta nghe nói Cẩm quốc hoàng hậu hiện tại đang ở trong quân doanh của Hách Liên Phong cùng hắn thương nghị xem đối phó ngươi như thế nào đấy.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ khơi mào một chút tươi cười không để ý, từ từ nhìn Thác Bạt Nhuận.

Thác Bạt Nhuận nghe Quân Khuynh Vũ nói, trên mặt hiện lên bảy phần tức giận ba phần hoài nghi, hắn lại nhìn Quân Khuynh Vũ, nhíu mày hỏi, “Cho dù ngươi nói thật, vì sao ngươi lại giúp ta?”

“Ta đều có lý do của ta. Tin hay không tùy ngươi.” Quân Khuynh Vũ thản nhiên liếc nhìn Thác Bạt Nhuận một cái, một bộ không chút để ý, áo trắng như một con bướm nhanh nhẹn bay lên, chợt lóe lên trước mắt Thác Bạt Nhuận, đợi cho Thác Bạt Nhuận phản ứng lại, đã không thấy thân ảnh Quân Khuynh Vũ đâu.

Thác Bạt Nhuận nhíu mày, quyết định thà rằng tin là có còn hơn không, thế nào cũng phải đến quân doanh của Hách Liên Phong nhìn một cái, Cẩm quốc hoàng hậu có phải thật sự đang bí mật mưu đồ cùng hắn hay không.

Mà bên trong quân doanhcủa Hách Liên Phong.

Lạc Khuynh Hoàng lấy thân phận hoàng hậu Cẩm quốc gửi đến bái thiếp, thuận lợi tiến vào doanh trướng của Hách Liên Phong. Vừa vào doanh trướng, Lạc Khuynh Hoàng đã ngửi được một cỗ nồng đậm mùi dược, loại dược này hình như đã ngửi qua.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn lại, bên trong quân doanh to như vậy chỉ có một thanh sam nam tử ngồi đó, nam tử ngồi trên, trên người là áo choàng hồ cừu thật dày, thoạt nhìn thân mình cực kì suy yếu, nghe thấy tiếng bước chân của Lạc Khuynh Hoàng, nam tử kia chậm rãi nâng lên đôi mắt.

Bên trong con ngươi đen thẫm trong suốt không gợn sóng sợ hãi, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt luân lộ ra một chút ý cười ôn hòa, từ từ nói, “Cẩm quốc hoàng hậu tìm ta có chuyện gì sao?”

Nhìn người nọ bình tĩnh tươi cười nằm trên nhuyễn tháp, Lạc Khuynh Hoàng sững sờ tại chỗ. Người này không phải là người ngày đó cứu nàng dưới vực sao?

Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, người cứu nàng ngày đó, cư nhiên lại là Hách Liên Phong, nam tử ốm yếu không chịu nổi trong truyền thuyết. Hách Liên Phong xác thực thân nhiễm bệnh hiểm nghèo không phải giả, nhưng hắn lại hoàn toàn không nhát gan và vô dụng như lời đồn.

Trước không nói đến võ công hắn cao cường,thời điểm hắn nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng lại có thể không sợ hãi như vậy, nguyên nhân chỉ có thể có thể có hai. Thứ nhất, từ lúc cứu Lạc Khuynh Hoàng, hắn đã biết thân phận Lạc Khuynh Hoàng. Thứ hai, hắn cảm xúc nội liễm đến một bộ dáng nhất định, ngươi không thể từ trên mặt hắn nhìn ra một chút cảm xúc nào của hắn.

Mà Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ cũng đoán không được đến tột cùng là cái trước hay cái sau, nàng rất nhanh bình phục cảm xúc, khóe môi dắt một chút ôn hòa tươi cười, từ từ nói, “Nguyên là nghĩ đến bái phỏng Hách Liên tộc trưởng, thật không ngờ, gặp lại cố nhân. Hách Liên tộc trưởng khi cứu Khuynh Hoàng, có phải đã biết thân phận của Khuynh Hoàng?”

“Thời điểm cứu không biết. Sau đó mới biết.” Lông lông thanh tú của Hách Liên Phong hơi nhướng lên, gương mặt tái nhợt mang theo ý cười ôn hòa, cả người không có chút lệ khí, chỉ có ôn hòa bình tĩnh.

Ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng chợt tắt. Thân phận của nàng cũng không khó đoán, Hách Liên Phong biết được thân phận của nàng cũng nằm trong dự kiến của nàng, chỉ là nàng không ngờ Hách Liên Phong lại thẳng thắn như thế.

“Khuynh Hoàng còn phải đa tạ ân cứu mạng của Hách Liên tộc trưởng.” Lạc Khuynh Hoàng thành khẩn nói với Hách Liên Phong, mặc kệ mục đích của nàng lần này có là gì đi nữa, nhưng ân cứu mạng của Hách Liên Phong, nàng đã cảm tạ tự tận đáy lòng, Hách Liên Phong không chỉ cứu mạng nàng, còn cứu cả tánh mạng tiểu Quân Lạc của nàng.

“Không cần khách khí. Nếu đã đến đây, thì mời ngồi.” Hách Liên Phong ôn hòa nhìn Lạc Khuynh Hoàng, phân phó thủ hạ chuẩn bị chút rượu và thức ăn, thỉnh Lạc Khuynh Hoàng ngồi xuống.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn nhìn Hách Liên Phong, mục đích nàng đến lần này là vì muốn tạo ra biểu hiện Hách Liên Phong hợp tác cùng Cẩm quốc, thật không ngờ Hách Liên Phong cư nhiên phối hợp như vậy, trực tiếp phái người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, cũng bớt cho nàng một phen công phu.

Hách Liên Phong cũng không hỏi một chút ý đồ nàng đến đây, đã sai người dâng rượu cùng đồ ăn khoản đãi nàng, trong này có thể có âm mưu gì hay không? Tuy rằng Hách Liên Phong từng cứu mạng nàng, nhưng nay lập trường đối lập, nàng không thể không cẩn thận một tí.

Rượu và thức ăn rất nhanh chóng được mang lên. Đều là một ít đồ ăn đơn giản để nhắm rượu đồ ăn.

“Rượu và thức ăn đơn giản. Mong Cẩm quốc hoàng hậu đừng ghét bỏ.” Hách Liên Phong nhìn thoáng qua rượu và thức ăn, cực kì tùy ý cầm lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hách Liên Phong đem rượu uống một hơi cạn sạch không khỏi nhíu mày. Hách Liên Phong cực kì tuấn tú, thân thể hắn lại gầy yếu, sắc mặt tái nhợt không bình thường, thoạt nhìn văn nhược không chịu nổi, nhưng lúc hắn uống rượu quả thật tràn ngập hào khí, uống một hơi cạn sạch cũng không làm người khác cảm thấy đột ngột.

“Không ngờ Hách Liên tộc trưởng tửu lượng tốt như vậy.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua Hách Liên Phong, cũng cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Nàng vốn đã không sợ trăm độc, tự nhiên cũng sẽ không sợ bên trong rượu có cái gì, nhưng thời điểm nàng uống vẫn cẩn thận đánh giá một chút.

Đồ ăn nhắm rượu thoạt nhìn thập phần đơn giản, nhưng rượu là thượng đẳng nữ nhi hồng, vị thuần cam liệt. Mà dựa vào nghiên cứu về độc dược của nàng, rượu này cũng không có vấn đề gì.

“Cuộc đời cũng chỉ có một chút ham muốn như vậy.” Cánh tay Hách Liên Phong cầm chén rượu có chút run, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu quang tựa hồ có chút lóe ra, khóe môi dạng khai một chút thản nhiên ý cười, nhìn không ra cảm xúc trong đó.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhíu mày, Hách Liên Phong tuy rằng xem không hề có ý giấu giếm gì nàng, thái độ cũng ôn hòa có lễ, nhưng nàng lại tổng cảm thấy Hách Liên Phong đem lại cho nàng cảm giác xa xôi khó có thể tiếp cận, giống như trên mặt hắn đang đeo mặt nạ, ngươi căn bản không có biện pháp nhìn ra trong lòng hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Hai người vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, tùy ý trò chuyện, thời gian cũng qua thật mau.

Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên lướt qua một tia sáng rõ, như nghe được động tĩnh gì, khóe môi nàng hơi nhếch lên, chuyện vừa chuyển, từ từ nói, “Hôm nay cùng Hách Liên tộc trưởng trò chuyện với nhau thật vui, hy vọng ngày sau còn có cơ hội.”

“Tùy thời xin đợi.” Hách Liên Phong nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, chỉ thản nhiên đáp, trên mặt lộ vẻ tựa tiếu phi tiếu.

Mà Thác Bạt Nhuận ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng vì vậy mà tức giận không chịu nổi, nhưng chỗ này dù sao cũng là quân doanh của Hách Liên Phong, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ phải nuốt một thân tức giận căm phẫn rời đi.

Con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng không hề chớp nhìn Hách Liên Phong, mà Hách Liên Phong vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh như trước, không hề phập phồng. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhíu mày, nàng đều nghe được thanh âm của Thác Bạt Nhuận, dựa vào công phu của Hách Liên Phong, không có khả năng không nghe được,vì sao hắn đối với câu nói đa nghĩa của nàng không chút nghi ngờ, ngược lại còn cố ý đáp lại rất vô tư?

“Sắc trời đã không còn sớm. Khuynh Hoàng trước cáo từ.” Kiềm chế nghi hoặc, Lạc Khuynh Hoàng nhìn Hách Liên Phong, bất động thanh sắc nói. Mặc kệ trong lòng Hách Liên Phong có chủ ý gì, bây giờ chưa phải thời điểm hỏi hắn, vì kế hoạch hôm nay, vẫn nên về quân doanh Cẩm quốc cùng Quân Khuynh Vũ hội hợp trước.

“Sau này còn gặp lại.” Hách Liên Phong nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, đứng lên, tiễn Lạc Khuynh Hoàng đến cửa quân doanh, hắn liền cười nói, “Thân thể ta không tiện, sẽ không tiễn nữa .”

Lạc Khuynh Hoàng có chút vuốt cằm, ý bảo Hách Liên Phong cứ thoải mái, liền một mình rời khỏi quân doanh Hách Liên tộc, trở về quân doanh Cẩm quốc.

Quân doanh Cẩm quốc.

Quân Khuynh Vũ đã thay ra quần áo của Lưu Cảnh công tử, mặc lại một thân hồng y, hắn lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài mà mị hoặc phiếm nhè nhẹ tinh quang, khóe môi có chút mím lại, tựa hồ đang đang suy nghĩ việc gì đó, nhưng vẻ mặt hắn lại cố tình thích ý mà tự nhiên như vậy, giống như thế gian không có gì có thể thoát khỏi đôi con ngươi kia.

“Nếu Hách Liên Phong chính là người cứu nàng ngày đó, như vậy hắn rất có khả năng chính là thánh thiên giáo chủ.” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dạng khai một chút tươi cười, chắc chắn nói.

Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một tia đồng ý, nhưng mi gian vẫn mang theo vài phần khó hiểu, nàng hỏi, “Ta cũng cho rằng Hách Liên Phong chính là thánh thiên giáo chủ. Nhưng hắn hôm nay rõ ràng đã nhận ra Thác Bạt Nhuận đến đấy, mà ý đồ ta đến, hắn nhất định cũng đã đoán được, nhưng hắn vẫn theo lời ta nói, hơn nữa để cho ta bình yên vô sự rời khỏi. Ta không rõ hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.”

Sóng mắt Quân Khuynh Vũ có chút lưu chuyển, giống như sắc thái của một bức tranh thuỷ mặc, từng chút từng chút dần dần rõ ràng, mang theo vạn trượng quang hoa, khóe môi hắn gợi lên một chút tựa tiếu phi tiếu, từ từ nói, “Có lẽ kế ly gián của chúng ta chính là suy nghĩ trong lòng Hách Liên Phong?”

“Ý của chàng là, Hách Liên Phong tấn công Phương thành là giả, muốn mượn cơ hội làm suy yếu thế lực Thác Bạt Nhuận và Cô Hồng Phác là thật?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói thế, hơi nhíu chân mày, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một tia lượng sắc, khóe môi cong lên mỉm cười, bừng tỉnh đại ngộ nói.

Quân Khuynh Vũ ngồi thẳng người một tí, bên trong con ngươi cũng mang theo vài phần chính sắc, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, từ từ nói, “Dân tộc du mục Bắc Bộ bất quá vừa mới bị thánh thiên giáo khống chế, kỳ thật bên trong còn chưa thống nhất, tấn công Cẩm quốc, cũng không phải lựa chọn sáng suốt. Cho nên, lúc này rất có khả năng làm suy yếu thế lực Thác Bạt Nhuận, nếu làm tốt, về sau thống nhất toàn bộ dân tộc du mục Bắc Bộ cũng dễ dàng hơn.”

“Nếu thật sự là như thế, chúng ta không ngại bàn một giao dịch với Hách Liên Phong.” Bên trong con ngươi tối tăm của Khuynh Hoàng cũng hiện lên một tia giảo hoạt, khóe môi ôm lấy ý cười cao thâm , tiếp tục nói, “Chúng ta giúp hắn làm suy yếu thế lực Thác Bạt Nhuận, trợ hắn nhất thống Bắc Bộ, mà hắn tất muốn hứa hẹn liên minh cùng chúng ta.”

“Chúng ta có thể giúp hắn làm suy yếu thế lực của Thác Bạt Nhuận, về phần nhất thống Bắc Bộ, vẫn nên giao cho chính hắn. Dù sao không có bằng hữu vĩnh viễn, nếu Bắc Bộ thật sự nhất thống, khó bảo toàn hắn sẽ không liên hợp với Lăng quốc, Tây Quyết đến đối phó Cẩm quốc.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi tối đen hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa, khóe môi gợi lên thản nhiên tươi cười.

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ thương nghị tốt kế sách, suốt đêm lại bái phỏng quân doanh Hách Liên Phong, lúc này đây không phải quang minh chính đại gửi bái thiếp, mà là trực tiếp thâm nhập vào quân doanh của Hách Liên Phong.

Một đường đi tới cũng không có gặp bao nhiêu ngăn trở, cơ hồ là thực nhẹ nhàng tiến nhập quân doanh chủ trướng của Hách Liên Phong, mà màn bên trong Hách Liên Phong đèn đuốc chưa tắt, thời điểm Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đi vào, Hách Liên Phong đang ngồi ở dưới đèn đọc sách, vẻ mặt dương dương tự đắc, tựa hồ đã sớm liệu đến Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng sẽ đến.

“Các ngươi đến đây.” Hách Liên Phong nghe được tiếng bước chân của Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, nâng lên đôi mắt, thần sắc bình thản, khóe môi mang theo thản nhiên ôn nhu ý cười, từ từ nói.

Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Hách Liên Phong, khóe môi gợi lên một chút tà mị tươi cười, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo vài phần xem xét, cười nói, “Để Thánh Thiên giáo chủ chờ lâu .”

Hách Liên Phong nghe Quân Khuynh Vũ vạch trần thân phận của hắn, tựa hồ cũng không kinh ngạc, ánh mắt hắn lóe qua một tia lệ khí, như mây trắng nhu hòa che dấu tia chớp, chợt trở nên sắc bén, khóe môi tươi cười cũng mang theo vài phần lạnh lùng, hắn nhìn Quân Khuynh Vũ, làm như lơ đãng đáp, “Lưu Tô các chủ không cần khách khí.”

Quân Khuynh Vũ nghe Hách Liên Phong nói, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, bên trong con ngươi của hắn hiện lên một tia nồng đậm hứng thú, khóe môi tươi cười càng phát ra tà mị, cười nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải khách sáo.”

“Ngươi trợ ta tiêu diệt hai mươi vạn quân đội của Thác Bạt Nhuận. Ta đem thế lực dân tộc du mục Bắc Bộ rút khỏi lãnh thổ Cẩm quốc.” Hách Liên Phong nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, bình tĩnh tự nhiên nói.

Quân Khuynh Vũ hơi nhíu mày, trong đôi mắt hoa đào hẹp dài mặt hiện lên một tia tinh quang, khóe môi hơi nhếch lên, từ từ nói, “Ngươi nên biết, Phương thành chỉ có mười vạn quân, nếu muốn tiêu diệt hai mươi vạn quân, tựa hồ không có khả năng.”

“Không phải mười vạn. Là hai mươi lăm vạn.” Trên gương mặt lạnh lùng của Hách Liên Phong lộ ra một tia hàn quang, hoàn toàn bất đồng với vẻ ôn nhuận nhu hòa bình thường, hàn quang kia làm cho gương mặt tái nhợt của hắn cũng nổi bật ra vài phần hàn khí.

Bên trong đôi mắt như hắc diệu thạch của Quân Khuynh Vũ không có gợn sóng sợ hãi, tựa hồ sớm đã liệu đến điều này. Từ khi hắn đoán được dụng ý Hách Liên Phong tấn công Phương thành cũng đã đoán được quân đội của Hách Liên tộc cùng Cô Hồng tộc kỳ thật là vì tiêu diệt quân đội Thác Bạt tộc mà đến .

Đương nhiên, này cũng là sau khi hắn vào Phương thành mới dự đoán được .

Gần nhất hắn chợt nghe Bạch Mộ báo cáo tình hình chiến đấu. Từ khi Quân Hiền Tề toàn quân bị diệt đến lúc Bạch Mộ kiên quyết thủ thành, mỗi một trận chiến hắn đều cẩn thận nghe ngóng. Hắn phát hiện trừ bỏ Thác Bạt tộc, hai tộc khác tựa hồ đều đang cố ý bảo tồn thực lực, mà Hách Liên Phong dụng binh lại tinh túy, tuy rằng chỉ có năm vạn binh lính, nhưng uy lực của nó không hề thua kém quân đội Thác Bạt tộc.

Nếu Hách Liên Phong không giữ lại, như vậy lấy bản sự của Bạch Mộ sợ là cũng không có cách nào bảo vệ cho Phương thành lâu như vậy. Bởi vậy, hắn đã ẩn ẩn đoán được dụng ý của Hách Liên Phong, cũng đoán được thân phận của Hách Liên Phong, cho nên mới có một màn hắn đi quân doanh Thác Bạt Nhuận dùng kế ly gián, hắn làm như vậy, thứ nhất là vì dao động quân tâm Thác Bạt Nhuận, thứ hai cũng là vì thử Hách Liên Phong.

“Một khi đã như vậy, sáng sớm ngày mai lập tức xuất binh đi. Thác Bạt tộc giờ phút này quân tâm đã loạn, đúng là thời cơ tốt để xuất binh.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ gợi lên một chút lãnh liệt tươi cười, cả người đều có vẻ cô hàn, một cỗ không khí xơ xác tiêu điều tràn ngập xung quanh hắn.

Sáng sớm hôm sau. Quân Khuynh Vũ liền suất lĩnh mười vạn quân Cẩm quốc công kích Thác Bạt tộc , Thác Bạt Nhuận vì lời nói hôm qua của Quân Khuynh Vũ, tâm tư đại loạn, đã không có cách nào an tâm chỉ huy tác chiến, mà Quân Khuynh Vũ cố ý phái người phát tán lời đồn đã truyền đến bên trong quân đội Thác Bạt Nhuận, quân đội Thác Bạt Nhuận giờ phút này gần như đã quân tâm đại loạn.

Lạc Khuynh Hoàng theo Quân Khuynh Vũ cùng lên chiến trường.

Tuy rằng nàng là nữ nhi tướng môn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng lên chiến trường. Ấn tượng của nàng đối với chiến trường chính là tu la trường.

Một khắc đứng trên chiến trường kia, Lạc Khuynh Hoàng mới cảm giác được sát khí mãnh liệt cỡ nào, đều không đáng sợ bằng không khí tử vong thâm trầm trên chiến trường khí, mà vô luận chém giết thảm thiết cỡ nào đều không bằng cảnh máu chảy thành sông trên chiến trường.

Đó là mấy chục vạn tướng sĩ lấy mệnh đánh đổi. Không có suy nghĩ, không có nhân từ, chỉ biết mỗi một đao chém xuống, đều phải giết người, nếu ngươi không giết người, như vậy người ta sẽ giết ngươi.

Quân Khuynh Vũ vì lo lắng cho an toàn của Lạc Khuynh Hoàng, không có xông vào chiến tuyến, ở bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng bảo hộ nàng. con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng dính chặt trong màu đỏ tươi trên chiến trường, chân mày của nàng gắt gao nhíu lại, kiếm nắm trong tay có chút run run.

“Hoàng nhi nếu chịu không nổi, thì trở về đi.” Quân Khuynh Vũ nhìn sắc mặt Lạc Khuynh Hoàng tái nhợt, tựa hồ là không thích ứng được chiến trường đặc mùi máu tươi như thế, không khỏi có chút đau lòng, cầm tay Lạc Khuynh Hoàng , dù sao trận này tuyệt đối nắm chắc thắng lợi, Lạc Khuynh Hoàng quả thật không cần phải đi theo hắn đến chiến trường.

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói, quật cường lắc lắc đầu, bên trong con ngươi u hắc tràn đầy kiên quyết, nàng nhìn Quân Khuynh Vũ, từng chữ nói, “Nếu ngay cả thế này mà ta cũng chịu không nổi, còn nói cái gì cùng chàng kề vai sát cánh. Nay thế cục thiên hạ phức tạp như thế, ngày sau chiến tranh tất nhiên không phải ít, ta phải trưởng thành, trưởng thành để có thể một mình đảm đương một phía!”

Quân Khuynh Vũ nhìn vẻ mặt quật cường của Lạc Khuynh Hoàng, như vẻ mặt lúc trước nàng mặc quần áo đơn bạc đứng trong sân dưới cái rét lạnh của mùa đông, quật cường như vậy, khiến người khác thương tâm như vậy, nhưng cũng rung động lòng người như vậy. Giống như nhìn vào đôi mắt của nàng, ngươi sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của nàng.

Quân Khuynh Vũ yên lặng bảo hộ bên người Lạc Khuynh Hoàng, không tiếp tục yêu cầu nàng trở về. Hắn đau lòng Lạc Khuynh Hoàng, bởi vì Hoàng nhi của hắn cho dù có trí tuệ vô song như thế nào, nàng dù sao cũng là nữ tử, muốn một nữ tử đối mặt với chiến trường máu chảy đầm đìa như vậy, thật là có chút khó có thể tiếp nhận .

Quân đội của Thác Bạt Nhuận vừa đánh vừa lui, mà ở phía sau quân của Hách Liên Phong cùng quân của Cô Hồng Phác bọc đánh từ hai mặt, chặn đứng quân của Thác Bạt Nhuận.

“Hai người các ngươi quả nhiên muốn hại ta!” Thác Bạt Nhuận nhìn thấy Hách Liên Phong cùng Cô Hồng Phác đồng thời xuất hiện trước mặt hắn, mắt hổ không khỏi trừng trừng, tức giận nhìn chằm chằm Hách Liên Phong và Cô Hồng Phác, một bộ muốn đem bọn họ bầm thây vạn đoạn.

Hách Liên Phong thấy Thác Bạt Nhuận tức giận, vẫn duy trì biểu tình bình thản, trên mặt cũng chưa từng có một tia gợn sóng, nhưng thật ra thường ho khan một tiếng, ánh mắt lướt qua quân đội nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng cách đó không xa huy kiếm ứng chiến, bên trong con ngươi đen thẫm lướt qua một tia kinh ngạc cùng thưởng thức.

Mà Cô Hồng Phác nghe Thác Bạt Nhuận nói, cũng gợi lên âm trắc trắc tươi cười, híp đôi mắt hẹp dài, nhìn chằm chằm Thác Bạt Nhuận, thanh âm cũng mang theo một cỗ âm dương quái khí, âm âm nói, “Hừ hừ hừ, Thác Bạt Nhuận, ngươi chớ trách chúng ta, muốn trách chỉ có thể trách ngươi rất ngốc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Về phần Thác Bạt tộc sao, mất đi hai mươi vạn quân đội, còn lại cũng không chịu nổi một kích, ta cùng Hách Liên Phong nhất định sẽ đem tộc nhân của ngươi đều đưa đi gặp ngươi!”

“Cô Hồng Phác! Ngươi vương bát đản này! Dám ám toán lão tử, lão tử hôm nay liều mạng cùng các ngươi!” Thác Bạt Nhuận nghe Cô Hồng Phác nói như thế, tức giận trên mặt càng phát ra rõ ràng, huy đao chém tới Cô Hồng Phác.

Cô Hồng Phác thấy Thác Bạt Nhuận phát điên đánh tới hắn, thu hồi âm trắc trắc ý cười, ngược lại thận trọng ứng phó Thác Bạt Nhuận, Thác Bạt Nhuận tuy rằng đầu óc ngu dốt một ít, nhưng một thân công phu tuyệt không thể xem thường, nhất là một thân sức mạnh, nếu bị hắn chém trúng một đao, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Mà bên này quân đội Cẩm quốc thế như chẻ tre tấn công đến bộ vị trung tâm của Thác Bạt Nhuận , Lạc Khuynh Hoàng từ xa đã thấy Thác Bạt Nhuận cùng Cô Hồng Phác đang đánh nhau, còn lại Hách Liên Phong ở một bên trầm tĩnh nhìn, vẻ mặt lạnh lùng, bên trong con ngươi còn lóe ra hàn quang.

“Thì ra Hách Liên Phong muốn đối phó không chỉ có Thác Bạt Nhuận, còn có Cô Hồng Phác.” Lạc Khuynh Hoàng thấy một màn như vậy, lập tức sâu sắc phản ứng lại, bên trong con ngươi mang theo hàn ý, nói với Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ gật gật đầu, khóe môi gợi lên một chút ý cười hàm xúc không rõ ý tứ, từ từ nói, “Tâm tư Hách Liên Phong quả nhiên kín đáo. Hai người bọn họ đánh nhau tất nhiên là lưỡng bại câu thương, hắn chỉ cần bổ một kích chí mạng. Sau đó chỉ cần nói là Thác Bạt Nhuận giết Cô Hồng Phác, như vậy Cô Hồng tộc cùng Thác Bạt tộc tất nhiên thế bất lưỡng lập, Hách Liên tộc đại có thể ngư ông đắc lợi.”

“Nhưng là kể từ đó, đối với Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc, đều là thương tổn diệt tộc a.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn quanh bốn phía, vừa rồi còn tràn đầy chiến sĩ đứng trên đất, hiện tại đã là thi hoành khắp nơi, bị máu nhiễm đỏ, đã nhìn không ra nhan sắc vốn có của vùng đất này.

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, bên trong con ngươi đen thẫm mang theo một tia hờ hững, khóe môi có chút gợi lên, trong giọng nói lộ ra vài phần sắc bén, vài phần hờ hững, “Không phá thì không xây được. Nếu không tiêu diệt Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc, dân tộc du mục Bắc Bộ vĩnh viễn không thể thống nhất.”

Nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, Lạc Khuynh Hoàng chỉ mím môi, không nói chuyện nữa, đây có lẽ chính là tranh đoạt quyền lực đi, so với chiến trường này còn huyết tinh đáng sợ hơn nữa, ở trên chiến trường, bị thương còn biết được vì sao, mà đấu tranh quyền lực, ngươi vĩnh viễn sẽ không biết minh hữu của ngươi sẽ ở phía sau đâm ngươi một đao hay không.

Mà có chiến tranh sợ cũng đều là vì dã tâm của tranh đoạt quyền lực của con người đi. Vì nhất thống dân tộc du mục Bắc Bộ, sẽ hy sinh nhiều tánh mạng tướng sĩ như vậy, thậm chí muốn hy sinh cả tộc nhân của Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc.

Đây là quyền lực lạnh lùng cùng vô tình. Bởi vậy, ở trên người đế vương chân chính, đều có vẻ lạnh lùng đến cô tuyệt cùng xa cách. Lúc trước Hương Lăng từng hay nói giỡn với nàng, nói nàng có thể đi làm nữ hoàng đế, nàng hiện tại mới biết được, vị trí như vậy, nàng vĩnh viễn không thể đảm nhiệm, bởi vì lòng của nàng, còn chưa đủ ngoan tuyệt.

Trong khi Lạc Khuynh Hoàng đang nhập tâm suy nghĩ, Thác Bạt Nhuận cùng Cô Hồng Phác đã đấu mấy chiêu. Cô Hồng Phác cố ý lộ ra một sơ hở, Thác Bạt Nhuận nhìn đến sơ hở kia, liền cử đao dùng hết toàn lực bổ tới, nhưng Cô Hồng Phác lại đột nhiên từ bên trong bay ra một quả ám khí, thân mình phiến diện, hiện lên sau đao của Thác Bạt Nhuận.

Trên ám khí đương nhiên có độc, sau khi Thác Bạt Nhuận trúng ám khí, toàn bộ thân mình mãnh liệt rung động, con mắt trợn lên, trên mặt xuất hiện vẻ mặt thống khổ dữ tợn, tựa hồ là khó có thể chịu được kịch độc tra tấn.

Nhìn đến bộ dáng Thác Bạt Nhuận, trên mặt Cô Hồng Phác một lần nữa lộ ra âm trắc trắc ý cười, hắn đi đến trước mặt Thác Bạt Nhuận, trên mặt lộ vẻ đắc ý mà âm hiểm tươi cười, nói với Thác Bạt Nhuận, “Thác Bạt Nhuận, nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là ngốc, cho dù có sức mạnh, cũng bị ta giết đấy thôi? Ha ha ha ha ha ha ha ha. . .”

Tiếng cười Cô Hồng Phác chợt im bặt, nhìn trái tim bị đại đao cắm vào, đáy mắt lướt qua một tia không thể tin, lập tức thẳng tắp ngã xuống, mà Thác Bạt Nhuận đã gần như bị độc chết, chỉ là đao trong tay hắn đã thẳng tắp cắm thẳng vào tim Cô Hồng Phác.

Hách Liên Phong từ trong lòng lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay mình, nhìn cũng không thèm nhìn Thác Bạt Nhuận cùng Cô Hồng Phác, liền ruổi ngựa đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng đối với một màn vừa rồi kia cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nhìn Hách Liên Phong bình tĩnh hoàn thành một loạt hành độngnhư thế, lòng của nàng vẫn là có chút khiếp sợ .

Hách Liên Phong rốt cuộc là loại người nào? Vì sao thoạt nhìn người gầy yếu ôn hòa như thế, sẽ là người lãnh huyết vô tình?

“Toàn quân củaThác Bạt Nhuận đã gần bị diệt.” Hách Liên Phong nhìn thoáng qua chiến trường, đáy mắt phiếm tia lạnh lùng đến thấu xương, cái loại lạnh lùng này là không đem nhân sinh đặt ở trong mắt, hắn tiếp tục nói với Quân Khuynh Vũ, “Cẩm đế có thể giúp ta diệt quân đội Cô Hồng tộc hay không?”

Quân Khuynh Vũ nghe được yêu cầu của Hách Liên Phong, nhíu mày, từ chối cho ý kiến. Hách Liên Phong muốn tiêu diệt cả quân đội Cô Hồng tộc, hắn cũng không ngoài ý muốn, dù sao điều Hách Liên Phong muốn là Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc hai bên tranh đấu, như vậy chuyện tình hôm nay, sẽ không để cho người của dân tộc du mục Bắc Bộ biết, nếu không, Hách Liên tộc cũng khó mà dẹp yên bên ngoài.

“Chúng ta ước định là diệt Thác Bạt Nhuận quân đội. Chuyện này của hắn, ta không có nghĩa vụ giúp ngươi.” Khóe môi Quân Khuynh Vũ ôm lấy thản nhiên ý cười, nhìn Hách Liên Phong, không lưu tình từ chối yêu cầu của Hách Liên Phong, hơn nữa ra lệnh cho quân đội Cẩm quốc rút lui.

Quân đội Cô Hồng tộc còn lại cũng gần bảy vạn, mà Hách Liên tộc năm vạn binh cơ hồ không có gì tổn thương, quân đội Cô Hồng tộc lại mất đi chủ soái, Hách Liên Phong không đến mức không đối phó được, tự nhiên hắn cũng không cần phải nhúng tay.

Huống chi, cho dù Hách Liên Phong không đối phó được, kia cũng không quan hệ với hắn. Dân tộc du mục Bắc Bộ đương nhiên là càng loạn càng tốt.

“Hắn căn bản không cần chúng ta hỗ trợ.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua chiến cuộc, chắc chắn nói với Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ gật gật đầu. Hách Liên Phong thật là có thể ứng phó, nhưng nếu hắn chịu ra tay tương trợ, như vậy Hách Liên Phong có thể tốn ít công mà lấy lợi lớn, có thể giữ lại thực lực, đương nhiên, Hách Liên Phong tựa hồ cũng liệu đến hắn sẽ không ra tay tương trợ, bởi vậy thời điểm hắn cự tuyệt, hắn cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc.

“Trong vòng ba năm, dân tộc du mục Bắc Bộ nhất thống. Đến lúc đó, tất nhiên trở thành kình địch của Cẩm quốc.” Quân Khuynh Vũ cuối cùng nhìn thoáng qua chiến trường, con ngươi đen thẫm nhìn về phương xa phía chân trời, tựa hồ chờ đợi cái gì đó, khóe môi gợi lên một chút bễ nghễ thiên hạ tươi cười.

Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn xa xa thiên không, trần bì sắc quang mang ánh đỏ nửa bên thương khung, thoạt nhìn hết sức đồ sộ, khóe môi nàng ôm lấy một tia thản nhiên ý cười. Cẩm quốc cùng Tây Quyết ước định hòa bình hiệp nghị cũng là ba năm.

Xem ra ba năm sau, sẽ có một hồi ác chiến .

Giang sơn như họa này đến tột cùng sẽ rơi vào tay ai. Đệ nhất thanh niên tài tuấn, đến tột cùng ai có thể đủ khả năng trở thành chủ nhân cuối cùng của giang sơn này. Mà dưới vạn dặm núi sông này còn phải mai táng bao nhiêu bạch cốt, mới có thể đủ thành tựu nhất thống thiên hạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.