Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 19: Khí xe bảo suất*



“Nhị di nương đang nói cái gì? Khuynh Thành nghe không rõ.” Lạc Khuynh Thành bày ra bộ dáng nhu nhược nhát gan sợ hãi, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt ẩn ẩn xuất hiện lệ quang, tiếp tục nói, “Khuynh Hoàng tỷ tỷ luôn luôn đối xử tốt với ta, ta làm sao có thể cố ý khiến di nương hoài nghi tỷ tỷ, hãm hại tỷ tỷ đâu?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe xong lời nói của Lạc Khuynh Thành, đôi mắt đen trở nên giống như một đôi hắc bảo thạch bị rạn nứt. Hay cho một câu Khuynh Hoàng luôn luôn đối xử tốt với ta. Lạc Khuynh Thành cũng biết nàng đối đãi với nàng ta tốt sao? ! Nếu biết, vì sao còn muốn hãm hại nàng, vì sao phải trăm phương ngàn kế cướp đi trượng phu của nàng, sát hại đứa nhỏ của nàng, làm mọi cách nhục nhã nàng, thậm chí bức nàng đến chết? !

Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm giác được một cổ sát khí lan tràn bên trong phòng. Cổ sát ý mãnh liệt kia làm cho ngay cả hai người có kinh nghiệm chiến trường là Lạc Nguyên cùng Lạc Vân Chỉ đều phải rung lên. Nhưng đợi đến khi bọn họ đi tìm nơi phát ra, thì lại phát hiện cổ sát khí đó đã biến mất vô tung vô ảnh.

Sát khí đến thật dày đặc mãnh liệt, biến mất cũng thật nhanh chóng. Căn bản còn chưa kịp nhận ra là sát khí đến từ ai, thì đã biến mất không tung tích.

“Vậy theo ý của Khuynh Thành muội muội, là nói Nhị di nương cố ý hãm hại ta sao?” Lạc Khuynh Hoàng cố ý giả ra thành bộ dáng ngây ngô khờ khạo, nhìn nhìn Lạc Khuynh Thành lại nhìn nhìn Vương U Nhược, trong mắt còn mang theo vài phần kinh hãi.

Vương U Nhược nghe được Lạc Khuynh Hoàng nói, biến sắc, nhìn về phía Lạc Khuynh Thành ánh mắt mang theo vài phần âm ngoan giận dữ cùng buồn bực, nàng giấu đi âm ngoan, làm bộ như oan ức nhìn về phía Lạc Nguyên, vừa khóc vừa nói: “Lão gia, người phải làm chủ cho ta a! Ta tốt xấu gì cũng là đích nữ của lễ bộ thị lang, từ nhỏ học tập tam tòng tứ đức, làm sao có thể làm đến cái chuyện tình hãm hại Khuynh Hoàng ? ! Rõ ràng là nha hoàn bên người của Lạc Khuynh Thành giở trò quỷ!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Vương U Nhược than thở khóc lóc lên án, sát ý mang theo trên khóe môi giơ lên cười. Vương U Nhược cũng là không phải là loại vụng về như vậy, còn biết được có thể lợi dụng thân phận của chính mình. Thế này chỉ sợ Lạc Khuynh Thành phải chịu thiệt rồi, có trách thì trách nàng không có được địa vị hiển hách, chỉ là một thứ nữ không được sủng thôi.

Quả nhiên, Lạc Nguyên nghe Vương U Nhược xong, đem ánh mắt hướng về phía Lạc Khuynh Thành, có chút nghiêm khắc nói, “Khuynh Thành! Còn không mau nói thật, chẳng lẽ Nhị di nương còn có thể oan uổng ngươi sao? !”

Lạc Khuynh Thành nghe xong lời nói của Lạc Nguyên , trong mắt hiện lên một tia ủy khuất, nàng cắn cắn môi, khóe mắt xẹt qua một tia ngoan ý được che giấu rất tốt, mới nhu nhược nói, “Khuynh Thành thật sự không biết là chuyện gì xảy ra! Thải Hà ngươi nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Bị Lạc Khuynh Thành kêu tên, toàn bộ thân mình Thải Hà khẽ run lên, nàng thật thận trọng giơ mắt lên liếc nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, sau khi tiếp thu được ánh mắt ý tứ hàm xúc tràn ngập cảnh cáo của Lạc Khuynh Thành , mới sợ hãi nói, “Nô tỳ đáng chết! Đúng là nô tỳ nói cho Nhị di nương chuyện này ! Nô tỳ chẳng qua là vô ý nhìn thấy nhị tiểu thư cầm cây trâm ở trong phòng , nghĩ rằng nhị tiểu thư cũng không có đem cây trâm đi cầm *.”

* cầm ờ đây là đi cầm cố lấy bạc ở hiệu cầm đồ nhe !

“Ngươi làm sao có thể tự chủ trương như vậy?” Lạc Khuynh Thành nghe Thải Hà nói, giả vờ kinh sợ, vừa có thất vọng vừa có đau lòng nhìn nàng ta, sau đó lại đem ánh mắt áy náy hướng đến Lạc Khuynh Hoàng.

Một loạt biểu tình diễn giống như đúc, vừa đúng, ngay cả Lạc Khuynh Hoàng cũng phải ở trong lòng tán thưởng một câu, thật sự là kỹ thuật diễn quá tốt đi a!

“Tiểu thư thứ tội! Nô tỳ thật sự không phải có có ý định châm ngòi quan hệ Nhị di nương cùng nhị tiểu thư đâu!” Thải Hà cũng làm ra một dáng điệu sợ hãi, liên tục dập đầu.

Nhị di nương nghe thấy Thải Hà thừa nhận sự tình, sắc mặt cũng tốt lên vài phần, chỉ cần không liên lụy đến trên người nàng là được. Lạc Nguyên nghe được Thải Hà nhận tội, sắc mặt cũng dịu đi vài phần.

Sau lưng Lạc Khuynh Hoàng có Quân Vũ Thần chống đỡ, không thể đắc tội. Sau lưng Vương U Nhược cũng có bộ binh thị lang Vương Càng, cũng không thể quá mức đắc tội. Nếu chuyện này xử lý không tốt, sẽ khiến triều đình xảy ra biến hóa, hiện tại hết thảy lỗi đều để tiểu nha hoàn này gánh vác, là không thể tốt hơn .

“Phụ thân, Khuynh Thành thật sự không biết Thải Hà lại nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy! Khuynh Thành nguyện ý bị phạt.” Lạc Khuynh Thành quỳ xuống bên cạnh Thải Hà, bộ dáng nhu nhược sợ hãi.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng xuất hiện ý cười. Nhất thời hồ đồ? ! Lạc Khuynh Thành là muốn lưu lại Thải Hà sao? ! Sự tình đều đến mức này, nàng còn muốn nhẹ nhàng qua việc như vậy?

“Phụ thân, sự tình làm rõ được thì tốt rồi, con thấy Thải Hà cũng là vô tâm mà thành cơ sự này , buông tha nàng đi.” Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, cũng ôn nhu cầu tình , lại còn sâu kín cảm thán một câu, “May mắn hiểu rõ, không đến mức khiến ta cùng Nhị di nương phải hiểu lầm, cũng không có oan uổng ta hoặc là Nhị di nương nha.”

Một tiếng thở dài này, Vương U Nhược cùng Lạc Nguyên sắc mặt vốn đã dịu lại đồng thời phải biến sắc.

Trong mắt Vương U Nhược hiện lên một tia ngoan ý, nha hoàn này hại nàng suýt nữa đi một bước sai lầm, không chỉ có không có chỉnh được Lạc Khuynh Hoàng lại còn đánh mất mặt mũi, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha nàng!

Mà Lạc Nguyên trong mắt cũng hiện lên một tia hàn quang. Nha hoàn này châm ngòi ly gián, thiếu chút nữa đem sự tình đại nháo lên, tuyệt đối không thể lưu lại một cái tai họa như vậy!

“Lão gia, Thải Hà cố ý châm ngòi, suýt nữa phá hư sự hòa thuận của phủ đại tướng quân, nhất định không thể nhẹ tay!” Vương U Nhược liếc Thải Hà một cái, nói.

“U Nhược nói rất đúng! Ác nô này, không thể tha thứ nuông chiều. Người tới, đem nha đầu này ra ngoài cho ta, đánh một trăm trượng!” Lạc Nguyên lạnh giọng nói.

Thải Hà vừa nghe nói đánh một trăm trượng, lập tức liền hôn mê bất tỉnh, Lạc Khuynh Thành miệng giật giật, nhưng cuối cùng cái gì cũng đều không có nói, Lạc Khuynh Thành là người thông minh, tự nhiên hiểu được đạo lý khí xe bảo suất (thí xe bảo soái : đạo lý trong đánh cờ, trong lúc nguy cơ hy sinh quân cờ nhỏ như quân xe.v.v.. để bảo toàn quân chủ soái) . Xem tình cảnh hiện tại, căn bản không thể giữ lại Ngũ Sắc, nếu là vì Thải Hà ảnh hưởng đến chính nàng, thì tuyệt không thể.

Chính là câu thở dài cuối cùng kia của Lạc Khuynh Hoàng là vô tình hay cố ý? ! Lạc Khuynh Hoàng từ lần sốt cao tỉnh lại, giống như có chút không giống như trước kia. Nhưng là cụ thể không giống ra sao thì lại nói không được.

Lạc Khuynh Thành nghi hoặc nhìn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành, thấy trong mắt nàng ta ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, làm như không biết chỉ đáp lại bằng một bộ dáng áy náy với nàng.

Một trăm đại bản, đối với một cái nha hoàn nhu nhược mà nói, khẳng định là thời điểm chết của nàng ! Mệnh lệnh này của Lạc Nguyên, không phải là muốn mạng của Thải Hà sao? ! Bất quá chỉ là mạng của một nha hoàn, cũng không có ai để ý .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.