Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 4: Hư lấy ủy xá



Edit: Kim Kim

Lạc Khuynh Thành lộ ra ý cười ôn nhu, vẻ mặt lúc đó lộ vẻ cảm động, lôi kéo tay Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói.”Tỷ tỷ nói phải.”

Lạc Khuynh Hoàng khóe môi cũng nở một chút cười yếu ớt, lông mi thật dài che khuất đôi mắt hắc ngọc của nàng, ánh mắt lướt qua một tia sáng lạnh. Mới vừa rồi Lạc Khuynh Thành cảm động bên trong chợt lóe qua một tia chột dạ, cũng không giấu được ánh mắt của nàng.

Nàng tựa tiếu phi tiếu (*) nhìn Lạc Khuynh Thành. Nơi sâu thẳm trong mắt hiện lên một chút ánh sáng khó hiểu mà sắc lạnh. Lạc Khuynh Thành không tự chủ được cả người run lên, cũng lại cảm thấy ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng sắc bén vô cùng, nhưng nhìn kỹ lại, vẫn thấy Lạc Khuynh Hoàng như trước dịu dàng khả ái cười, không có nửa phần dị thường.

(*)tựa tiếu phi tiếu = cười như không cười, ý chỉ gương mặt không hề thay đổi

“Tiểu thư, điểm tâm đến đây!”

Hương Lăng bưng điểm tâm đi vào, thời điểm thấy Lạc Khuynh Thành, tươi cười trên mặt trở nên có chút mất tự nhiên, tà tà liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành một cái, có chút âm dương quái khí hỏi, “Tam tiểu thư cũng đến đây?”

Một bên đem điểm tâm để lên trên bàn, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm nói, ” Thời điểm tiểu thư mê man chưa từng thấy tam tiểu thư, tiểu thư vừa tỉnh, tam tiểu thư đã chạy đến đây!”

Giọng nói Hương Lăng tuy nhỏ, lại vẫn là chui vào lỗ tai mỗi người ở đây, Tử Nguyệt lập tức quát lớn nói, “Hương Lăng, ngươi nói bậy bạ gì đó? ! Tam tiểu thư còn không phải lo lắng tùy tiện đến, mang đến hàn khí (= khí lạnh) bên ngoài, khiến cho bệnh tình tiểu thư chuyển biến xấu, khó có thể tỉnh lại!”

Đôi mắt Lạc Khuynh Hoàng chuyển động, khóe môi gợi lên một chút ý cười châm chọc như có như không, lo lắng mang đến hàn khí bên ngoài, hay là lo lắng nhiễm phải hàn khí của nàng? ! Nhìn thấy Hương Lăng còn muốn nói tiếp, Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt nhìn Hương Lăng một cái, cười nói, “Hương Lăng đừng nói nữa.”

Nàng biết Hương Lăng là vì muốn tốt cho nàng, thay nàng bất bình. Nhưng mà khí phách nhất thời cũng không thể thay đổi cái gì. Lạc Khuynh Thành ở phủ đại tướng quân cũng không được sủng ái, nhưng mà muốn hoàn toàn hủy nàng, cũng không phải tùy ý tìm lấy cái cớ là có thể . Các nàng còn cần chờ đợi một cơ hội.

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, chỉ biết tức giận bất bình ngậm miệng lại, Lạc Khuynh Hoàng lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Lạc Khuynh Thành, cười nói, “Muội muội đối với ta quan tâm ta tự nhiên biết đến, bằng không làm sao ta vừa tỉnh dậy, muội muội đã tới rồi. Nói vậy cũng là Tử Nguyệt vụng trộm nói cho muội muội đi?”

“Tỷ tỷ thật thông minh. Không dối gạt tỷ tỷ, tỷ tỷ hôn mê hai ngày, muội là ăn không ngon, ngủ không yên nhưng mà lại không dám tùy tiện đến thăm, chỉ phải nhờ Tử Nguyệt, tỷ tỷ nếu tỉnh, nhất định phải lập tức nói cho muội biết. Vừa nghe được tỷ tỷ tỉnh, muội ngọ thiện (ăn trưa) cũng chưa dùng, liền chạy lại đây!” Lạc Khuynh Thành làm ra một bộ dáng lo lắng, ánh mắt minh bạch nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng câu môi cười yếu ớt, hành động Lạc Khuynh Thành thật sự là hơn người, nàng cố ý dùng Tử Nguyệt thử, nhưng mà Lạc Khuynh Thành thế nhưng không có lộ ra nửa phần dấu vết, ngược lại thổ lộ một phen tâm tình, tâm tư không thể chê vào đâ được.

“Muội muội còn chưa dùng ngọ thiện nhỉ? Ta vừa vặn có điểm tâm, muội muội không bằng cùng nhau ăn đi?” Lạc Khuynh Hoàng lôi kéo tay Lạc Khuynh Thành hướng ghế bên cạnh kéo đến.

Lạc Khuynh Thành lộ ra bộ dáng lương thiện hiểu ý người dịu dàng tươi cười, từ chối nói, “Không cần . Tỷ tỷ mê man hai ngày, tất nhiên là đói bụng, vẫn là tỷ tỷ ăn nhiều chút đi. Nhìn thấy tỷ tỷ không việc gì, muội cũng an tâm, cũng không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi , ngày mai muội lại đến thăm tỷ tỷ.”

“Một khi đã như vậy, muội muội về trước đi. Tử Nguyệt, thay ta tiễn muội muội.” Lạc Khuynh Hoàng cũng lộ ra ý cười dịu dàng, phân phó.

Tử Nguyệt vốn là người của Lạc Khuynh Thành, nghe được Lạc Khuynh Hoàng phân nàng đưa Lạc Khuynh Thành về, tự nhiên vui mừng.Liền lên tiếng giúp đỡ Lạc Khuynh Thành rời khỏi, bộ dáng quả thực so với thời điểm hầu hạ Lạc Khuynh Hoàng còn muốn ân cần hơn.

“Tiểu thư! Người chính là rất lương thiện . Người hôn mê hai ngày, Tam tiểu thư căn bản nhìn cũng không liếc mắt đến một cái. Nếu thật sự quan tâm tiểu thư, ít nhất cũng nên đến trước cửa hỏi thăm đi!” Lạc Khuynh Thành vừa đi, Hương Lăng liền liên thoắn nói không ngớt với Lạc Khuynh Hoàng.

Cả người giữ chặt tay Hương Lăng, ánh mắt trong con mắt đen sáng quắc, giống như bảo kiếm ẩn dưới vỏ đao, mang theo nồng đậm ác liệt, nàng câu môi cười yếu ớt, giọng nói nhỏ nhẹ như hoa thơm, trầm giọng nói, “Những gì ngươi nói, ta đều biết. Chính là đối phó nàng, còn chưa đến lúc đó. Hương Lăng, sau này ta có khả năng trở nên có chút tâm ngoan thủ lạt (= lòng dạ độc ác), ngươi còn nguyện ý đi theo ta?”

Hương Lăng đột nhiên bị Lạc Khuynh Hoàng kéo, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, con ngươi nàng trong suốt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ còn đang tiêu hóa ý trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, có chút mê hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Từ khi hôn mê tỉnh lại, tiểu thư tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước .

Nếu nói lúc trước tiểu thư đóa hoa xinh đẹp nở rộ dưới ánh mặt trời, thì bây giờ tiểu thư, liền càng giống như hoa nở rộ pha thêm chút kinh nghiệm phong sương, càng thêm mê hoặc so với lúc ban đầu. (Kim: khúc này ta chém dữ dội)

“Nếu không muốn, ta cũng sẽ không trách ngươi .” Lạc Khuynh Hoàng phát giác Hương Lăng nghi hoặc, ngữ điệu thản nhiên nói. Nàng cũng không nghĩ cưỡng cầu. Nếu như Hương Lăng không muốn, thì nàng sẽ thay nàng ấy an bài cuộc sống về sau, coi như là báo đáp một mảnh trung tâm của Hương Lăng đối với nàng.

Nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, Hương Lăng lúc này mới phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống, chân thành mà kiên quyết nói, “Không! Nô tỳ nguyện ý! Mặc kệ tiểu thư biến thành bộ dáng gì, đều là chủ tử nô tỳ! Nô tỳ chỉ lo lắng tiểu thư rất thiện lương bị người khác khi dễ, làm sao có thể cảm thấy tiểu thư tâm ngoan thủ lạt đây? !”

“Được.” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên đáp, đôi mắt đen gợn sóng không sợ hãi, lại giống như đang ẩn chứa sóng to gió lớn, nàng thản nhiên đảo qua hai má Hương Lăng, nói, “Muội đi theo ta, ta sẽ cố gắng đối đãi muội. Nhưng mà muội phải nhớ kỹ, từ nay về sau, mệnh lệnh của ta muội đều phải vâng theo, không thể có nửa phần do dự! Nếu là làm không được, trước đó nên nói cho ta biết, ta sẽ không miễn cưỡng muội!” (Kim: khúc này hai chủ tớ đã xác định nhau nên ta đổi xưng hô nha)

Hương Lăng nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, liền quỳ xuống, kiên định nói “Mặc kệ tiểu thư muốn nô tỳ làm cái gì, nô tỳ đều vạn lần chết không chối từ! Lúc trước nếu không phải tiểu thư ở trên đường đem nô tỳ mua trở về, nô tỳ chỉ sợ đã sớm đã đói chết ở đầu đường ! Nô tỳ tuy rằng chưa từng đọc sách vở, nhưng mà đạo lý tri ân báo đáp ( = có ân phải trả), nô tỳ vẫn biết!”

“Đứng lên đi!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên phân phó.

Để tay lên ngực tự hỏi, nàng đối đãi Hương Lăng cũng không tính là mười phần vẹn mười. Tuy rằng nàng tính tình ôn hòa, chưa bao giờ từng khắt khe Hương Lăng, nhưng mà rốt cuộc cũng đem nàng như một ngoại nhân đối đãi, làm sao so với đối đãi Lạc Khuynh Thành như vậy thâu tâm đào phế(*)? ! Nhưng mà, Hương Lăng lại biết tri ân báo đáp, mà Lạc Khuynh Thành, lại là lấy oán trả ơn a!

(*)thâu tâm đào phế = tương tự như móc hết ruột gan

Ngoài lề: Kim: ai thấy lỗi chính tả hay chỗ nào khó hiểu nhớ nói ta nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.