Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 67: Ám sát, lật tẩy bí mật



Sắc trời mang theo vài phần đen tối, ánh mặt trời ẩn nấp sau tầng mây,tia sáng như ẩn như hiện. Từng cơn gió thu lạnh lẽo gào thét thổi, lướt qua hai má của mọi người trên sân thi đấu.

Sân thi đấu săn bắn to lớn gần như chật kín người và ngựa. Rừng rậm bốn phía làm cho không khí thêm vài phần yên tĩnh đến cổ quái,giống như có một khí tức khác thường phân tán giữa sân.

Quân Vũ Thần mặc một thân long bào hoàng sắc, sắc mặt mang theo vài phần tái nhợt không bình thường. Cơ thể hắn vốn đã không tốt, một thời gian trước lại bởi vì chuyện của Quân Hồng Phong mà nổi giận, sức khoẻ hắn ngày càng xấu đi. Săn bắn tỷ thí hôm nay, hắn không thể tham gia .

Đứng bên cạnh Quân Vũ Thần là hai vị nam tử trẻ tuổi phong tư kỳ tú.(phong thái xuất sắc hiếm thấy)

Bên trái chính là Lăng quốc thái tử Lăng Cảnh Lan. Hắn vẫn vận hắc y như mực, phong thần tuấn lãng, khóe môi giương lên tươi cười khéo léo mà xa cách, bên trong con ngươi đen như mực hàm chứa vài phần tinh quang.

Bên phải là Tây Quyết thái tử Âu Dương Triệt. Lông mi hắn hơi hơi nhếch lên, trong đôi mắt hẹp hàm chứa vài phần nghiền ngẫm, khóe môi câu lên ý cười như có như không, thoạt nhìn có chút ngả ngớn, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể nhìn thấy đáy mắt hắn sâu không lường được.

Quân Khuynh Vũ vận hồng y như trước, đứng không xa Quân Vũ Thần. Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của hắn xoẹt qua vài phần trêu tức, vài phần nghiền ngẫm, khóe môi có chút gợi lên, ẩn ẩn tươi cười bí hiểm.

Đứng không xa bên cạnh hắn là Liễu Tư Triệt. Tử y liễm diễm cùng tử ngọc quan làm cho hắn càng them ôn hòa thanh nhã như ngọc. Trong mắt hắn ẩn chứa vài phần cao thâm, cũng là vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thẳng phía trước.

Không bình tĩnh tự nhiên như hai người bọn họ, trong mắt Quân Kiền Linh là ý muốn nóng lòng muốn thử. Hắn chờ đợi lần săn bắn này đã lâu, hắn nhất định hắn sẽ giành được hảo cảm của phụ vương!

Không chỉ Quân Kiền Linh, trong mắt lục hoàng tử, bát hoàng tử, cửu hoàng tử cùng thập hoàng tử đều hàm chứa kích động. Mẫu phi của bọn họ không được sủng ái, bản thân ở trong triều cũng không có nhiều thế lực, nhưng nay thái tử vị để trống, bọn họ thân là hoàng tử, tự nhiên sẽ mơ ước cái vị trí kia, có ai không muốn đoạt hạng nhất trong lần săn bắn tỷ thí này đâu?!

“Hôm nay có thể mời hai vị thái tử đến tham gia săn bắn tỷ thí, thật sự là vinh hạnh của trẫm a.” Quân Vũ Thần sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẫn hàm chứa tinh quang như trước, nhìn Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt nói.

“Cẩm đế khiêm tốn. Này phải là vinh hạnh của Cảnh Lan mới đúng.” Lăng Cảnh Lan mỉm cười nhìn Quân Vũ Thần, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, tao nhã.

Âu Dương Triệt cũng nhíu mày, khóe môi giương lên một chút tươi cười, cười nói, “Triệt tố đã lâu nghe danh nữ tử Cẩm quốc mỹ mạo hiền đức, không biết liệu có duyên gặp mặt hay không?”

“Đây là tất nhiên. Sau khi kết thúc săn bắn tỷ thí sẽ tổ chức khánh công yến. Đến lúc đó, các danh gia tiểu thư cùng các công chúa của trẫm đều sẽ tham gia.” Quân Vũ Thần nghe Âu Dương Triệt hỏi như thế, sắc mặt thoáng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười trả lời.

“Tây Quyết rốt cuộc cũng chỉ là tiểu quốc, Âu Dương Triệt thân là tôn sư thái tử, nhưng lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như vậy!” Lục hoàng tử đứng gần đó nhỏ giọng nói, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ xem thường.

Quân Kiền Linh tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Âu Dương Triệt rõ ràng cũng lộ ra vài phần hèn mọn, lỗ mũi còn hừ một tiếng khinh thường. Đem ánh mắt dời về phía Lăng Cảnh Lan, lại thêm vài phần âm trầm.

“Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Lạc Khuynh Hoàng dịch dung thành gã sai vặt đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ chậm rì rì thốt ra bảy chữ.

Quân Khuynh Vũ nghiêng nửa bên mặt, đem ánh mắt thâm trầm chuyển tới hai má Lạc Khuynh Hoàng. Sau khi dịch dung, tuy khuôn mặt nàng vô cùng bình thường, nhưng đôi con ngươi long lanh như nước vẫn rạng rỡ sinh động vô cùng, làm cho người ta không thể chuyển dời tầm mắt.

Sủng nịch nhìn Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ câu môi cười yếu ớt, “Vẫn là Hoàng nhi của ta thông minh. Đáng tiếc chính bọn họ ngu dốt, nghĩ người khác đều giống như bọn họ.”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng giương lên một chút tươi cười, vì ý cười thản nhiên đó, khuôn mặt nam tử vô cùng bình thường tựa hồ tăng thêm vài phần mị hoặc.

Mẫu hậu Âu Dương Triệt chính là Tây Quyết hoàng hậu quá cố. Mà Âu Dương Triệt trong khi mẫu thân qua đời, lấy thân phận bát hoàng tử ngồi lên vị trí Tây Quyết thái tử, thủ đoạn cũng không thể xem thường. Nếu nhìn lầm hắn là đồ háo sắc, kia là mười phần sai.

Theo như Lạc Khuynh Hoàng quan sát, người này ngoài mặt càng lộ vẻ không có gì, thì càng đáng sợ. Tây Quyết tuy rằng binh lực tài lực không bằng Cẩm quốc và Lăng quốc, nhưng chỉ dựa vào địa thế mà tồn tại lâu như vạy, nay dù Lăng quốc cùng Cẩm quốc có tâm liên thủ diệt Tây Quyết, nhưng xem tình huống hiện tại, sợ là cũng không phải chuyện dễ .

“Trẫm gần đây thân thể không khoẻ, e là không thể săn bắn cùng chư vị. Trẫm đành ở chỗ này chờ chư vị thắng lợi trở về!” Quân Vũ Thần nhìn quét một vòng, thời điểm lướt qua Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên một tia từ ái, đề cao thanh âm nói.

“Thần tuân mệnh!” Thanh âm mọi người trả lời vang tận mây xanh, cho đến khi tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên. Khí tức bất ổn trong rừng rậm cũng vì thế mà vơi đi.

Lạc Khuynh Hoàng đi theo Quân Khuynh Vũ đứng sau cùng của đội ngũ, ẩn nấp bên trong biển người mờ mịt. Nàng lạnh nhạt đánh giá mọi người.

Hai người đi phía trước là Lăng Cảnh Lan và Âu Dương Triệt. Một người hắc y thâm trầm, một người lam y tiên diễm. Phong thái tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có phong thái kỳ tú giống nhau.

Các hoàng tử gắt gao bám sát bọn họ, lấy bạch y Quân Kiền Linh làm trung tâm.Phía sau là đám đệ tử triều thần. Có thể nhìn thấy Lưu Tử Hiên và Trương Tuân đã từng gặp ở bách hoa thịnh yến.

Ánh mắt lướt qua mọi người, cuối cùng lẳng lặng dừng lại trên người Quân Khuynh Vũ. Ngay cả khi ẩn mình ở cuối đội ngũ, cũng không thể che dấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của hắn. Xiêm y thay đổi thành màu đỏ, không chút nào che dấu tao nhã của hắn, ngược lại còn đem sắc đỏ loá mắt này làm thành phông nền cho hắn.

Tao nhã như thế, ngay cả Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt cũng không thể sánh được. Nếu có ai có thể so sánh với Quân Khuynh Vũ, có lẽ chỉ có Liễu Tư Triệt thanh nhã như lan.

Nghĩ đến Liễu Tư Triệt, mày Lạc Khuynh Hoàng có chút nhíu lại, nàng vừa xem một vòng toàn bộ đội ngũ, tựa hồ không có nhìn thấy bóng dáng Liễu Tư Triệt. Liễu Tư Triệt luôn vận tử y, nhan sắc cũng không quá xuất chúng, nhưng lấy khí độ tao nhã của Liễu Tư Triệt, nàng không có khả năng không nhìn thấy hắn!

Nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, phát hiện Liễu Tư Triệt lại ở phía sau nàng và Quân Khuynh Vũ. Tử y thêu chỉ bạc, cùng tử ngọc quan, mặt mày như họa, con ngươi ôn nhuận đen như mực như đang nhìn nàng. Ánh mắt kia như xuyên thấu qua lớp mặt nạ nhìn thẳng đến dung nhan của nàng, lại giống như xuyên qua nàng, nhìn đến nơi khác.

“Liễu công tử vì sao không tới phía trước. Đi đằng trước, khả năng săn được con mồi sẽ lớn hơn nhiều.” Quân Khuynh Vũ chú ý tới ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, nhẹ nhàng xoay người, gợi lên một chút tùy ý tươi cười, con ngươi đen như mực thản nhiên nhìn Liễu Tư Triệt, như là đang hỏi hắn, lại giống như hắn đã sớm đoán được đáp án.

Liễu Tư Triệt thu hồi ánh mắt mơ hồ dừng trên người Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi giương lên tươi cười thanh nhã vô song, nhìn Quân Khuynh Vũ, ôn hòa thanh nhã đáp, “Tư Triệt xưa nay không thích tranh đoạt. Cho nên không muốn tiến lên phía trước, không biết thất hoàng tử vì sao cũng không tiến lên?”

Quân Khuynh Vũ nghe Liễu Tư Triệt trả lời, có chút nhíu mày. Không thích tranh đoạt. Xác thực, Liễu Tư Triệt tính tình cực kỳ đạm bạc thanh quả, xưa nay không thích tranh đoạt cùng người khác. Chỉ là hắn còn mang trên người sứ mệnh gia tộc, nếu hắn quả thật đạm bạc như thế thì khó lòng mà chống đỡ được. Chung quy vẫn phải tranh, phải đoạt.

Khóe môi giương lên một chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh bị yêu dị che dấu, Quân Khuynh Vũ sóng mắt lưu chuyển, hình như có vô số phương hoa trong mắt hắn nở rộ, hắn nói, “Anh hùng sở kiến lược đồng.”

Lời này nghe như đang nói hắn cũng giống như Liễu Tư Triệt, không muốn cùng người tranh đoạt. Thâm ý trong đó, cũng không hẳn là như thế. Nhưng Quân Khuynh Vũ biết, hắn không cần phải nói, Liễu Tư Triệt vẫn sẽ hiểu được.

“Nhân mã phía trước đã đi xa. Cho dù không muốn làm chim đầu đàn, tổng cũng nên ra vẻ một chút.” ý cười thanh nhã trên khóe môi Liễu Tư Triệt không thay đổi, cưỡi ngựa chậm rì rì đi qua bên cạnh Quân Khuynh Vũ, một cỗ hương mặc lan phiêu tán trong không khí, đúng như con người của hắn, thanh nhã như lan.

“Nếu giành được hạng nhất, tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm đối phó của các vị hoàng tử. Thật sự là phí công vô ích, khó trách các ngươi đều không muốn tranh đoạt.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Liễu Tư Triệt đi xa, câu môi nói.

Quân Khuynh Vũ sóng mắt vừa chuyển, khóe môi cũng giương lên tươi cười. Lạc Khuynh Hoàng nói không sai. Hiện giờ thái tử bị phế, thái tử vị để không, các vị hoàng tử mặc kệ có thực lực hay không, đối với cái vị trí kia đều mơ tưởng.

Mặc dù là thực lực của bọn họ không chịu nổi một kích, nhưng trực tiếp đối phó luôn có chút phiền phức. Người giành hạng nhất trong cuộc săn bắn tỷ thí lần này, tất nhiên có thể có được hảo cảm của Quân Vũ Thần, nhưng cũng sẽ lập tức trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, trở thành đối tượng bị các vị hoàng tử liên thủ tiêu diệt. Hắn cũng không nguyện ý chỉ vì một chút hảo cảm mà trở thành cái bia sống a!

Nếu Quân Kiền Linh có tâm muốn thành cái bia sống đó, hắn tự nhiên sẽ thành toàn hắn ta. Nghĩ đến đây, Quân Khuynh Vũ hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng cười nói, “Hoàng nhi cũng hiểu được tâm tư của ta. Ta cùng Tư Triệt là anh hùng sở kiến lược đồng, Hoàng nhi đúng là hồng nhan tri kỷ của ta.”

“Nói như thế, ta cũng là hồng nhan tri kỷ của Liễu Tư Triệt?” Lạc Khuynh Hoàng nhếch mày trêu đùa, Liễu Tư Triệt dù vừa rồi chưa nói rõ, nhưng trong lời nói, cũng đã lộ ra tâm tư của hắn. Hắn nói, ngay cả không muốn làm chim đầu đàn, tổng cũng nên ra vẻ một chút. Cũng không phải nói đúng là một con chim đầu đàn đáng thương sao?!

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, cặp lông mày tuấn mỹ dính vào nhau, bên trong con ngươi đen như mực tựa hồ chứa tầng tầng lửa giận, giọng điệu có chút bá đạo nói, “Hoàng nhi chỉ được phép có ta!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ bá đạo mà trẻ con, một tia thực hiện được gian kế chợt lóe, nàng thu liễm thần sắc, câu môi nói, “Ân. Chúng ta nhanh đuổi theo đi thôi. Mọi người đã đi xa rồi.”

“Là nên đuổi theo xem diễn. Chỉ sợ săn bắn tỷ thí lần này sẽ không quá yên bình.” Quân Khuynh Vũ câu môi cười nói, bên trong con ngươi đen như mực chứa vài phần tinh quang.

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng toát ra vài phần nghi hoặc. Săn bắn tỷ thí lần này sẽ không quá yên bình?! Chẳng lẽ sẽ phát sinh chuyện gì sao? Nếu Quân Khuynh Vũ đã nói như vậy, chắc chắn săn bắn tỷ thí lần này tất có vấn đề.

Sẽ là vấn đề gì đây?! Lạc Khuynh Hoàng một bên phóng ngựa đuổi theo Quân Khuynh Vũ một bên nhìn đến phía trước.

Quân Khuynh Vũ cưỡi ngựa mang theo Lạc Khuynh Hoàng một đường phóng ngựa chạy như điên. Ánh mắt nhìn không chớp mắt, tựa hồ đối với con mồi xuất hiện xung quanh căn bản không hề có hứng thú. Cho nên tốc độ của bọn họ so với người khác thì nhanh hơn, rất nhanh đã vượt qua người phía trước.

Một đạo bóng trắng cùng một đạo bóng đen đập vào mắt Lạc Khuynh Hoàng. Cẩn thận nhìn lại, là Lăng Cảnh Lan cùng Quân Kiền Linh.

Lăng Cảnh Lan đưa lưng về phía Quân Kiền Linh, tựa hồ đang quan sát con mồi, hoàn toàn không có để ý phía sau. Mà Quân Kiền Linh đang thật cẩn thận tới gần Lăng Cảnh Lan, cầm cung tiễn, nhắm ngay lưng của Lăng Cảnh Lan!

Lạc Khuynh Hoàng cả kinh! Quân Kiền Linh muốn giết Lăng Cảnh Lan!

Một màn đuổi giết lần trước là Quân Kiền Linh một tay bày ra, ám sát không thành, Quân Kiền Linh tất nhiên sẽ không khinh địch mà buông tha Lăng Cảnh Lan. Chỉ khi Lăng Cảnh Lan chết, Lăng Dịch Hiên mới có thể ngồi lên thái tử vị, mới có thể đủ cho hắn sự trợ giúp lớn nhất.

Chỉ là muốn giết Lăng Cảnh Lan cũng không phải dễ dàng như vậy. Không nói đến Lăng Cảnh Lan ở hành cung có thủ vệ sâm nghiêm, bên người Lăng Cảnh Lan cũng có ám vệ cao tuyệt, thêm một thân công phu của bản thân Lăng Cảnh Lan, muốn giết hắn, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ.

Lựa chọn động thủ trong cuộc săn bắn tỷ thí, là một cơ hội tốt. Thứ nhất, Lăng Cảnh Lan sẽ thả lỏng cảnh giác để cho hắn dễ dàng đắc thủ. Thứ hai, trong khi săn bắn sẽ hỗn loạn, cung tên bắn trúng Lăng Cảnh Lan sẽ không dễ dàng bị phát hiện, cho dù bị phát hiện cũng có thể lấy cớ chối bỏ.

“Không ra tay?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, hắn vội vã phóng ngựa tới như vậy, không phải để cứu Lăng Cảnh Lan sao, vì sao hiện tại lại không ra tay tương trợ?!

Quân Khuynh Vũ ngồi trên lưng ngựa, hơi hơi ngửa về phía sau, vạt áo trước ngực rộng mở lộ ra một mảng lớn da thịt trơn bóng, mị hoặc vô cùng, khoé môi hắn khẽ nhếch, bên trong con ngươi tối tăm lóe ra vài phần nghiền ngẫm, từ từ nói, “Nếu ngay cả một chút cảnh giác ấy đều không có, Lăng Cảnh Lan cũng không xứng hợp tác với ta rồi.”

Lạc Khuynh Hoàng thấy Quân Khuynh Vũ khí định thần nhàn, liền bình tĩnh quan sát. Sinh tử của Lăng Cảnh Lan vốn không quan hệ với nàng, nàng cũng không có ý sẽ ra tay cứu giúp Lăng Cảnh Lan. Nếu Quân Khuynh Vũ cũng không sốt ruột, nàng tự nhiên nguyện ý bàng quan.

Chính là nàng không thể không nói, Quân Kiền Linh lợi dụng trong lúc săn bắn tỷ thí để động thủ, thời cơ mặc dù tốt, nhưng cũng không phải hành động sáng suốt.

Lăng quốc thái tử chết trong cuộc săn bắn tỷ thí của Cẩm quốc. Này sẽ rước cho Cẩm quốc nhiều phiền toái, chẳng lẽ Quân Kiền Linh vốn chưa từng suy nghĩ qua sao?! Có lẽ hắn không phải chưa nghĩ đến, mà là cân nhắc lợi hại, hắn cảm thấy lợi ích của Cẩm quốc không bằng ngôi vị hoàng đế đáng mơ ước kia!

Một kẻ luôn bị lợi ích làm cho mê muội như vậy,một nam nhân trong mắt chỉ có quyền thế, làm sao có thể xứng làm hoàng đế Cẩm quốc?! Bản thân lúc trước thật sự là bị mù, thế nhưng lại thích cái tên Quân Kiền Linh vô tâm vô phế, tên nam nhân hám lợi đen lòng này ?!

Trong khi Lạc Khuynh Hoàng trầm tư, tên trong tay Quân Kiền Linh cũng đã mang theo tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bất ngờ bắn tới sau lưng Lăng Cảnh Lan. Thế tên bắn vô cùng mãnh liệt, không thể phủ nhận, công phu bắn tên của Quân Kiền Linh quả thật không tồi .

Tên như chẻ tre, nhanh chóng bắn tới sau lưng Lăng Cảnh Lan, mắt thấy sẽ bắn trúng Lăng Cảnh Lan, khóe môi Quân Kiền Linh đã giương lên tươi cười hưng phấn, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia lo lắng nhàn nhạt, mà Quân Khuynh Vũ vẫn giữ ý cười nghiền ngẫm.

Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Lăng Cảnh Lan tựa hồ đã sớm phòng bị tốt hết thảy, vươn tay bắt lấy mũi tên, sắc bén quay đầu, nhìn Quân Kiền Linh.

Quân Kiền Linh trợn tròn mắt, thần sắc cực kì quái dị. Hắn căn bản không lường được Lăng Cảnh Lan sẽ tránh được một tên này của hắn, càng không ngờ Lăng Cảnh Lan cư nhiên có thể bắt được tên của hắn!

Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng hiện lên một tia tán thưởng. Lăng Cảnh Lan này quả nhiên có bản lĩnh, chưa nói đến hắn hoàn toàn bảo trì tỉnh táo, với công phu của hắn có thể lập tức bắt được tên của Quân Kiền Linh cũng không thể khinh thường a.

“Nhị hoàng tử, bắn tên sau lưng người khác không phải là việc làm của quân tử a.” Lăng Cảnh Lan cầm lấy mũi tên Quân Kiền Linh bắn tới, trong mắt toát ra một đạo hàn quang, khóe môi tuy rằng tươi cười, nhưng lại ẩn chứa vài phần hàn ý.

Sắc mặt Quân Kiền Linh nháy mắt trở nên tái nhợt, hắn nhìn Lăng Cảnh Lan, hồi lâu vẫn nói không nên lời, thật lâu sau, mới lắp bắp nói, “Thái tử Lăng quốc nói đùa. Bản điện cũng không biết tên này là ai bắn, hay là thái tử nhìn dấu hiệu trên mũi tên thử xem?”

Lăng Cảnh Lan một đường vuốt dọc mũi tên, cuối mũi tên có khắc ba chữ: Quân Khuynh Vũ.

Vì để phân chia con mồi săn được, mỗi người sẽ đem theo tên có khắc dấu hiệu, dựa vào đó mà phân chia con mồi.

Quân Kiền Linh cũng không quá ngu ngốc. Ở trên mũi tên có khắc tên Quân Khuynh Vũ, đúng là một hòn đá ném hai chim.(NH: như câu “một mũi tên trúng hai con nhạn”)Mượn cơ hội này giết Lăng Cảnh Lan, lại có thể giá họa cho Quân Khuynh Vũ, tiêu diệt một đối thủ cạnh tranh.

Lăng Cảnh Lan nhìn ba chữ trên tên, ý cười trên khóe môi càng lãnh liệt, trên tay dùng một chút lực, nghiền nát mũi tên, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén nhìn thẳng về phía Quân Kiền Linh, lạnh giọng nói, “Ngươi cho là bản thái tử sẽ tin tưởng trò xiếc của ngươi sao?! Quá tam ba bận! Một lần đuổi giết cùng ám tiễn hiện tại, bản thái tử sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu còn có lần thứ ba, bản thái tử sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy!”

Quân Kiền Linh bị khí tức sát phạt trên người Lăng Cảnh Lan tản ra làm cho hoảng sợ. Thân hình ở trên ngựa bất chợt run lên.

“Một chiêu mượn đao giết người này của nhị ca thật xảo diệu, chỉ tiếc, lại gặp phải chúng ta.” Quân Khuynh Vũ không cần nhìn đến mũi tên kia cũng có thể đoán được trên tên có khắc tên của mình. Trong mắt hắn hàm chứa vài phần trào phúng, câu môi nhìn Quân Kiền Linh, trên mặt hoàn toàn là chế nhạo.

Quân Kiền Linh ôm hận nhìn Quân Khuynh Vũ. Hắn làm sao lại quên mất vị đệ đệ này sớm đã kết thành liên minh với Lăng Cảnh Lan.

“Quân Khuynh Vũ! Ngươi đừng đắc ý! Ai là người cười cuối cùng còn chưa biết đâu! Chúng ta chờ xem!” Quân Kiền Linh hung hăng trừng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Cảnh Lan, rồi phóng ngựa rời đi, gã sai vặt đi theo hắn cũng biến mất vô ảnh vô tung.

“Hắn không phải muốn đoạt hạng nhất sao, làm sao lại rãnh rỗi giám sát ta ở đây.” Lăng Cảnh Lan nhìn bóng lưng Quân Kiền Linh phóng ngựa rời đi, nhíu mày, có chút nghiền ngẫm nói. Tựa hồ căn bản không hề đem việc Quân Kiền Linh ám sát để vào mắt.

Khóe môi Quân Khuynh Vũ giương lên một chút ý cười trào phúng, hơi hơi nhíu mày, cười nói, “Muốn đoạt được hạng nhất có rất nhiều biện pháp, không cần tự mình ra tay. Hắn có thể khắc tên của ta trên mũi tên của hắn, đương nhiên cũng sẽ có biện pháp khắc tên của hắn lên tên của người khác.”

Lăng Cảnh Lan nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Nay tiếng nói của Quân Kiền Linh ở trong triều rất có phẩm vị, muốn tìm người thay hắn săn bắn, cũng không phải việc gì khó. Nhiều người như vậy, muốn đoạt hạng nhất, tự nhiên cũng không phải việc khó.

Lăng Cảnh Lan từ từ thúc ngựa đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ. Người này nay là minh hữu của hắn, tương lai là địch nhân, thực lực quả thật sâu không lường được. Xem ra hắn thật là bảo hổ lột da*!(*:không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

Đi tới trước mặt Quân Khuynh Vũ, ánh mắt Lăng Cảnh Lan không tự giác chuyển tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong nháy mắt ánh mắt hắn hiện lên kinh hỉ, mất mát, nghi hoặc, bình tĩnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng bị ánh mắt sáng quắc của Lăng Cảnh Lan nhìn như thế, có chút mất tự nhiên. Nhưng nàng vẫn không mở miệng nói chuyện. Nàng không phải không thể giả giọng nam nhân, nhưng nàng biết, kỹ xảo nho nhỏ này của nàng muốn lừa gạt người bình thường thì không khó, nhưng muốn lừa gạt Lăng Cảnh Lan cũng không dễ dàng.

“Lăng thái tử không đi săn bắn, lại nhìn chằm chằm vào gã sai vặt của bản điện làm gì?!” Quân Khuynh Vũ tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt Lăng Cảnh Lan, không khỏi nhíu mi, trong thanh âm cũng mang theo vài phần hàn ý.

Lăng Cảnh Lan vẫn bất vi sở động, câu môi cười nói, “Gã sai vặt của thất hoàng tử, ánh mắt rất đẹp.”

Ánh mắt thật đẹp. Đẹp như ánh mắt của nữ tử ngày ấy cứu hắn trong rừng. Đáng tiếc lại là nam nhân. Nhưng mà thân hình nam tử này không khỏi quá mức tiêm nhược*đi.(*: nhỏ bé và yếu ớt)

Trong mắt Lăng Cảnh Lan hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn bất động thanh sắc mím môi, nói, “Nếu thất hoàng tử không chào đón bản thái tử, vậy bản thái tử cũng không tiếp tục ở đây chọc thất hoàng tử mất hứng.”

Dứt lời, Lăng Cảnh Lan liền mang theo gã sai vặt của hắn phóng ngựa rời đi.

Ánh mắt Quân Khuynh Vũ dừng lại trên bóng dáng Lăng Cảnh Lan phóng ngựa rời đi, trong mắt toát ra vài phần suy nghĩ sâu xa. Đối với Lăng Cảnh Lan, hắn cũng không dám khinh thị.

Hiện tại, thế cục Lăng quốc đang phức tạp. Ngoài mặt là Lăng quốc quốc quân đương quyền, kỳ thật Lăng quốc đã muốn âm thầm chia làm hai phái. Một phái chính là thái tử Lăng Cảnh Lan cùng thừa tướng, phái còn lại chính là tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên.

Tam hoàng tử Lăng Dịch Hiên và Vũ Lưu công chúa đều là con thân sinh của hoàng hậu Lăng quốc, nhận hết sự sủng ái của đế hậu, nghe nói Lăng quốc quốc quân vẫn có tâm muốn phế đi Lăng Cảnh Lan, chỉ tiếc Lăng Cảnh Lan có chỗ dựa là thừa tướng, cho nên hai bên vẫn đang giằng co.

Bên trong con ngươi hắc bạch phân minh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Nay, cả thế cục của Lăng quốc và Tây Quyết đều cực kì phức tạp, nguyên bản là một thời cơ tốt để thâu tóm, chỉ tiếc, thế cục Cẩm quốc so với Lăng quốc và Tây Quyết cũng không khá hơn là bao, trong khoảng thời gian này, sợ là ai cũng không làm gì được ai.

“Diễn cũng xem xong rồi, chúng ta tùy tiện săn vài thứ đi.” Quân Khuynh Vũ nhún vai, vẫn là bộ dáng lười biếng, khóe môi ôm lấy ý cười nhàn nhạt, nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, khóe môi giương lên một chút bướng bỉnh tươi cười, nói với Quân Khuynh Vũ, “Nếu thất hoàng tử điện hạ không muốn săn bắn, vậy để nô tài thử xem sao?”

Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng cố ý bắt chước thanh âm nam tử nói chuyện với hắn, có chút buồn cười nhìn nhìn nàng, nhìn thấy bên trong con ngươi như nước của nàng lóe ra ánh mắt chờ đợi, khóe môi liền giương lên sủng nịch tươi cười. Thì ra Hoàng nhi của hắn thích săn thú sao?

Không hổ là nữ tử hắn thích, thật sự không giống người thường.

Quân Khuynh Vũ tùy tiện đem cung tiễn sau lưng giao cho Lạc Khuynh Hoàng, câu môi nói, “Bản điện liền đem cung tiễn này thưởng ngươi!”

Lạc Khuynh Hoàng tiếp nhận cung tiễn, liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, nàng bất quá chỉ là nhất thời nổi hứng bắt chước gã sai vặt nói chuyện với hắn, hắn lại hăng hái làm thật.

Nhưng mà cung tiễn của Quân Khuynh Vũ đúng là vô cùng tốt. Lạc Khuynh Hoàng vươn ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve từng tấc cung tiễn. Khóe môi giương lên thản nhiên ý cười, như là rất lâu rồi chưa từng chạm vào cung tiễn vậy.

Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa về phía trước, bóng dáng cưỡi trên lưng ngựa tuy rằng nhỏ gầy, nhưng lại có một cỗ khí thế ngạo nghễ. Quân Khuynh Vũ phóng ngựa đi theo sau Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn ngập sủng nịch.

Lăng Cảnh Lan chưa từng rời đi,ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, thoáng nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa. Gã sai vặt này quả nhiên có vấn đề. Thử hỏi nếu chỉ là một tên sai vặt bình thường, làm sao dám dùng cung tiễn của Quân Khuynh Vũ?!

Hắn nhớ rõ Quân Khuynh Vũ luôn luôn không thích người ta chạm vào đồ vật của hắn. Cẩm quốc năm ba mươi, một thị vệ bên người hắn chạm vào cung tiễn hắn thích nhất, liền một kiếm giết tên thị vệ kia. Tuy rằng hắn biết, Quân Khuynh Vũ bất quá chỉ là qua mắt người ngoài, mượn cơ hội loại bỏ gian tế mai phục bên người hắn mà thôi, nhưng thanh danh Quân Khuynh Vũ không thích kẻ khác động vào đồ vật của hắn, cũng là chuyện mọi người đều biết.

Huống hồ vẻ mặt Quân Khuynh Vũ nhìn gã sai vặt này cực kì sủng nịch, tựa hồ gã sai vặt này chính là người trân quý nhất trong sinh mệnh của hắn. Đôi mắt đó, rất quen thuộc! Sẽ là nàng sao? Thật sự là nàng?!

Mặc kệ thế nào, hôm nay hắn nhất định phải tìm hiểu cho rõ.

“Thái tử điện hạ, muốn đi theo sao?” Đi theo bên người Lăng Cảnh Lan chính là thị vệ lúc trước bị Lăng Cảnh Lan phái đi cầu cứu Lạc Khuynh Hoàng, Diệp Khuê. Hắn là thị vệ bên người Lăng Cảnh Lan.

Lăng Cảnh Lan ngoái đầu nhìn lại, sắc bén quét nhìn Diệp Khuê, ý bảo hắn đừng làm ồn. Võ công của Quân Khuynh Vũ hắn không dám khinh thường, nếu khoảng cách đủ gần, chắc chắn sẽ bị Quân Khuynh Vũ phát hiện. Hắn nên làm thế nào mới có thể vạch trần thân phận của gã sai vặt này đây?!

“Buộc ngựa ở đây. Chuyện săn bắn giao cho ngươi vậy.” Lăng Cảnh Lan thản nhiên liếc mắt quét Diệp Khuê một cái, quyết đoán bỏ ngựa, thi triển khinh công đuổi theo Lạc Khuynh Hoàng và Quân Khuynh Vũ.

Võ công của Lăng Cảnh Lan cũng là tuyệt đỉnh, hơn nữa hắn vẫn cẩn thận giấu diếm hơi thở, mà cả thể xác và tinh thần của Quân Khuynh Vũ đều tập trung trên người Lạc Khuynh Hoàng, bởi vậy vẫn chưa phát hiện Lăng Cảnh Lan đang âm thầm đi theo bọn họ.

Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa chạy một đoạn, bên trong con ngươi thủy linh hiện lên một chút ánh sáng, khóe miệng có chút giương lên, lưu loát đáp cung, nhắm ngay một con thỏ cách đó không xa.

Cung của Quân Khuynh Vũ quả là cung tốt hiếm thấy. Không chỉ cầm rất nhẹ nhàng, khi bắn cung cũng không tốn nhiều sức. Lạc Khuynh Hoàng lưu loát bắn ra một mũi tên, tên bay cực nhanh, lập tức bắn trúng tim con thỏ kia.

“Tài bắn cung của Hoàng nhi thật sự là khá tốt!” Quân Khuynh Vũ nhìn con thỏ bị trúng tên trong tay Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi khen ngợi.

Muốn bắn trúng con thỏ cũng không khó. Nhưng muốn bắn từ một khoảng xa như vậy, lại là một tên bắn trúng tim, sẽ không dễ dàng làm được. Lạc Khuynh Hoàng chẳng những làm được, hơn nữa còn làm rất dễ dàng, đủ có thể thấy tài bắn cung của nàng cao siêu thế nào. Thân là một nữ tử, có thể có tài bắn cung tốt như thế, thật sự là không dễ.

Lạc Khuynh Hoàng cúi hạ lông mi thật dài, nhìn con thỏ bị nàng bắn trúng cách đó không xa, cũng không đi lấy, chỉ câu môi cười nói, “Bất quá nhàn rỗi vô sự, cầu ca ca dạy ta, nếu so sánh với Vũ, quả thật còn kém xa.”

Vẫn còn nhớ thời điểm nàng học bắn cung lúc trước, luôn luyến tiếc không muốn thương tổn các động vật nhỏ. Cho nên mỗi lần nàng luyện tập đều dùng bia ngắm, chưa bao giờ giết con vật nào.

Thời điểm đó, nàng như thế nào cũng thật không ngờ, một ngày kia, nàng sẽ trấn định tự nhiên một tên bắn trúng tim con thỏ như vậy.

Trong lòng vẫn chưa vì vậy mà động dung. Bất quá chỉ là một con thỏ mà thôi, bây giờ, cho dù muốn nàng tự tay một nhát kiếm đâm vào trái tim người sống, nàng cũng sẽ không nương tay.

Quân Khuynh Vũ ở bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng phô ra dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng rũ xuống, che khuất đôi mắt đen của nàng, nhìn thấy đôi môi hồng đào của nàng gắt gao mím lại. Trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một cỗ thương tiếc.

Hắn biết Hoàng nhi của hắn cho tới bây giờ vẫn là kiên cường như vậy, nhưng giờ khắc này, nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh như vậy, hắn lại có thể cảm thấy rất bi thương. Đạm bạc như vậy, giống như vô cảm, lại làm cho hắn muốn hung hăng ôm nàng vào lòng.

Lăng Cảnh Lan một đường theo đuôi cũng kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Vừa rồi hắn nghe rất rành mạch, Quân Khuynh Vũ gọi gã sai vặt này là Hoàng nhi! Hắn nhớ rõ ngày đó Quân Khuynh Vũ cũng gọi Lạc Khuynh Hoàng như thế!

Nói như vậy, gã sai vặt này là do Lạc Khuynh Hoàng dịch dung?! Hắn đã nói, một đôi mắt đẹp như vậy, làm sao có thể xuất hiện trên khuôn mặtcủa một gã sai vặt bình thường được.

Con ngươi Quân Khuynh Vũ đang nhìn Lạc Khuynh Hoàng bỗng nhiên trầm xuống, đôi mắt lợi hại thẳng tắp bắn về chỗ Lăng Cảnh Lan đang ẩn nấp, trong giọng nói hàm chứa ba phần trêu tức bảy phân dày đặc, từ từ nói, “Lăng thái tử không phải là nhàn rỗi vô sự đấy chứ?”

Trên mặt Lăng Cảnh Lan vụt qua một chút bất đắc dĩ, lúc hắn nghe thấy Quân Khuynh Vũ gọi tên Lạc Khuynh Hoàng nhất thời kích động, đã quên giấu hơi thở. Thật không ngờ cảm giác của Quân Khuynh Vũ lại nhạy bén như thế, chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra chỗ hắn ẩn nấp.

“Bản thái tử cưỡi ngựa mệt mỏi. Muốn đi dạo một chút.” Lăng Cảnh Lan nhẹ nhàng theo từ sau đại thụ đi ra, thần sắc vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn không hề xấu hổ vì bị vạch trần, nhìn Quân Khuynh Vũ, khóe môi giương lên ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói, “Thật không ngờ khéo như vậy gặp thất hoàng tử.”

“Nha? Thật không?” Quân Khuynh Vũ nhíu mày, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên vài phần trêu tức, nhìn lá cây trên vaiLăng Cảnh Lan, cười nói, “Bản điện thật không biết, Lăng thái tử tùy ý đi một chút, đi hẳn đến trên cây đi? Không phải là Lăng thái tử có thú vui trèo cây chứ?”

Mặt cười của Lăng Cảnh Lan rốt cục xuất hiện vết rách, xấu hổ nhìn nhìn bả vai của mình, vì tránh cho Quân Khuynh Vũ phát hiện hắn theo đuôi, hắn cố ý leo trên cây một đường theo đến đây, nhất thời vô ý, dính một chút lá cây, không nghĩ lại bị Quân Khuynh Vũ phát hiện .

“Ha ha ha ha. Bản thái tử. . . là cảm thấy, ở trên cây nhìn được khá xa. . .” Lăng Cảnh Lan cười khan vài tiếng, mới ngượng ngùng nói. Con ngươi của hắn như có như không đảo qua hai má Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt ẩn ẩn vài phần kích động, vài phần nghi hoặc.

Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn Lăng Cảnh Lan, biết được Lăng Cảnh Lan một đường theo đuôi, chắc là đã biết thân phận của nàng, lập tức cũng không tiếp tục giả vờ, câu môi nói, “Xem ra, Lăng thái tử rất thích hợp làm bá chủ rừng rậm a.”

Tiếng nói réo rắt êm tai, thanh linh như tiếng nước suối chảy, lại vui tai như tiếng ngọc bội va chạm với nhau.

Lăng Cảnh Lan tất nhiên nghe ra châm chọc trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ là, vô luận như thế nào hắn cũng không tức giận được. Từ lần trước gặp qua Lạc Khuynh Hoàng, trong đầu hắn toàn bộ đều là hình bóng của Lạc Khuynh Hoàng.

Khuynh thành tuyệt đại là nàng. Tự nhiên phóng khoáng của nàng. Hờ hững xa cách của nàng. Cơ trí của nàng. Từng cái nhăn mày hay tươi cười của nàng đều nhét vào trong suy nghĩ của hắn. Hắn kinh ngạc phát hiện, sau khi gặp gỡ Lạc Khuynh Hoàng, hắn đã quên khuấy lòng dạ nữ nhân hiểm độc như thế nào.

Có lẽ, ở trong tiềm thức của hắn, đã sớm nhận định, Lạc Khuynh Hoàng chính là hắc tâm nữ nhân ngày đó ra tay cứu hắn!

“Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Bản thái tử thật không biết, Khuynh Hoàng quận chúa từ khi nào đã trở thành gã sai vặt của thất hoàng tử?” Lăng Cảnh Lan gần như phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc, trên mặt đã khôi phục ôn hòa thanh nhã như ngọc, con ngươi tối đen thẳng tắp nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Ý cười trên mặt Lạc Khuynh Hoàng không giảm, đôi mắt đen như mực cũng có chút trầm xuống. Lăng Cảnh Lan quả nhiên là đã biết thân phận của nàng, lời này của hắn, chẳng lẽ là đang uy hiếp nàng sao?!

Khóe môi tràn đầy giương lên một chút cười lạnh, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng sắc như kiếm thẳng tắp nhìn lại Lăng Cảnh Lan, câu môi lạnh lùng nói, “Ngươi nói ta là Khuynh Hoàng quận chúa thì ta phải nhận sao?”

Lăng Cảnh Lan chú ý tới ý không hài lòng trong giọng nói Lạc Khuynh Hoàng, giọng điệu của hắn không tự giác mềm đi một ít, ôn hòa cười nói, “Bản thái tử không có địch ý. Chỉ là muốn biết, Khuynh Hoàng quận chúa rốt cuộc có phải là cô nương ngày ấy đã ra tay cứu giúp hay không?”

Đáy mắt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia ý tứ hàm xúc không rõ thâm sắc. Lăng Cảnh Lan vì sao đối với chuyện này chấp nhất như thế, thậm chí không tiếc âm thầm theo dõi nàng và Quân Khuynh Vũ, còn uy hiếp nàng. Phải biết rằng, chuyện này đối với Lăng Cảnh Lan không có lợi ích gì. Chẳng lẽ thật sự muốn biết nàng có phải là nữ tử ngày ấy cứu hắn hay không sao?!

“Bản điện đã sớm nói qua. Hoàng nhi không biết võ. Làm sao có thể cứu Lăng thái tử?!” Lạc Khuynh Hoàng còn chưa trả lời, Quân Khuynh Vũ đã lên tiếng, lông mi nhẹ nhàng nhếch lên, cười nói, “Nếu Lăng thái tử thật sự nhớ mãi không quên như thế, bản điện ngày mai liền đưa vị cô nương kia đến gặp Lăng thái tử!”

Lăng Cảnh Lan không ngờ Quân Khuynh Vũ sẽ nói như thế. Một đôi con ngươi vẫn gắt gao nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ.

Quân Khuynh Vũ nói chắc chắn như thế. Chẳng lẽ Lạc Khuynh Hoàng thật sự không phải nữ tử cứu hắn ngày đó sao. Đáy lòng mạc danh kỳ diệu lướt qua một tia mất mát, cái loại mất mát này, cơ hồ làm cho hắn cảm thấy chua xót.

Nếu Lạc Khuynh Hoàng không phải nữ tử cứu hắn ngày ấy, như vậy cảm giác mạc danh kỳ diệu của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng thì tính là cái gì đây. Sau cái ngày nữ tử kia cứu hắn, hắn vẫn âm thầm hỏi thăm tung tích của nàng, chỉ tiếc, vẫn chưa tìm hiểu được.

Ngày ấy tuy rằng chỉ vội vàng nhìn qua, nhưng giảo hoạt cùng phóng khoáng của nàng kia đã muốn khắc vào trong lòng hắn, nhất là một đôi con ngươi đen trong suốt như vậy, lại làm cho hắn đêm đêm nằm mộng thật lâu vẫn không quên được.

Hắn sống hai mươi năm. Ngồi trên thái tử vị năm năm. Hắn cho tới bây giờ chưa từng động tâm với nữ tử nào, tuy rằng cũng có thị thiếp, nhưng những nữ tử này bất quá chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi. Đây là lần đầu tiên, hắn động tâm với một nữ tử, nhưng tìm khắp nơi vẫn không tìm được.

Cuối cùng, để cho hắn gặp Lạc Khuynh Hoàng. Cơ hồ từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng liền xác nhận nàng chính là nữ tử lúc trước đã cứu hắn. Bởi vậy, hắn vẫn luôn âm thầm quan sát Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cơ trí, không kiêu ngạo, không siểm nịnh một lần nữa đả động tâm hắn.

Nhưng chưa từng dự đoán được, Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng không phải là nàng.

“Như thế nào, Lăng thái tử không phải vẫn muốn nhìn thấy nàng sao? Chẳng lẽ chỉ qua thời gian ngắn như vậy, Lăng thái tử đã muốn di tình biệt luyến sao?!” Quân Khuynh Vũ thấy Lăng Cảnh Lan vẫn trầm mặc không nói lời nào, không khỏi nhíu mày, châm chọc nói.

Lạc Khuynh Hoàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ nghe hắn nói như thế, thân mình có chút lay động. bên trong con ngươi tối tăm hiện lên vài phần mê mang.

Di tình biệt luyến?! Lăng Cảnh Lan khi nào thì thích nàng?!

Quân Khuynh Vũ nhìn đến mê mang trong mắt Lạc Khuynh Hoàng, khóe miệng có chút co rút. Hắn nguyên bản là không muốn để Lạc Khuynh Hoàng biết được chuyện này, nhưng bây giờ xem ra, chính là không thể không làm cho Lạc Khuynh Hoàng biết được .

Tính tình Lăng Cảnh Lan hắn hiểu rất rõ, làm người cực kì bướng bỉnh, một khi hắn nhìn trúng cái gì đó, tuyệt sẽ không buông tay. Nguyên bản hắn nghĩ Lăng Cảnh Lan đối Lạc Khuynh Hoàng bất quá chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng sau nhiều ngày quan sát, lại phát hiện Lăng Cảnh Lan thật sự động tâm.

Hắn vạn vạn không thể để cho Lăng Cảnh Lan biết Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn ngày đó. Nếu không, dựa theo tính tình của Lăng Cảnh Lan, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Nếu hắn lấy thân phận Lăng quốc thái tử đưa ra hòa thân, như vậy sự tình sẽ rất phiền toái .

Lăng Cảnh Lan vẫn còn bị vây trong giãy dụa.

Di tình biệt luyến?! Sau khi nàng kia cứu hắn, hắn liền thề nhất định phải tìm được nữ tử này, hơn nữa đem nàng mang về Lăng quốc. Mới gặp Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền nhận định Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử cứu hắn, nghĩ đến thân phận của Lạc Khuynh Hoàng, vừa vặn thích hợp hòa thân.

Nhưng Quân Khuynh Vũ lại nói cho hắn, Lạc Khuynh Hoàng không có võ công. Như vậy, thì không phải là Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng hắn cũng chân chân thật thật cảm thấy thất vọng. Hắn hy vọng cái nữ tử kia là Lạc Khuynh Hoàng, không phải sao?!

Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lạc Khuynh Hoàng, mà quên đi nữ tử đầu tiên làm hắn tâm động?! Không! Sẽ không .

Bên trong con ngươi tối tăm của Lăng Cảnh Lan hiện lên một tia kiên quyết, hắn nói, “Thất hoàng tử nói đùa. Còn thỉnh thất hoàng tử thực hiện lời hứa, ngày mai đem vị cô nương kia tới gặp bản thái tử, bản thái tử thật tâm cảm kích.”

“Tất nhiên.” Quân Khuynh Vũ câu môi đáp.

Cũng may ngày đó Lạc Khuynh Hoàng che mặt. Muốn tìm nữ tử có ánh mắt tương tự như Lạc Khuynh Hoàng cũng không khó. Chỉ là một thân khí chất, cho dù có ánh mắt như vậy, không phải ai cũng bắt chước được. Thật sự có thể lừa được Lăng Cảnh Lan sao?!

Cho dù không có cách nào lừa được, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng để Lạc Khuynh Hoàng đi hòa thân! Lạc Khuynh Hoàng là thê tử củahắn, cả đời cũng chỉ có thể là thê tử của hắn, nếu thật sự không có cách nào, cho dù phải phát động chiến tranh, hắn cũng sẽ không luyến tiếc!

Lăng Cảnh Lan phức tạp nhìn Lạc Khuynh Hoàng, rồi hướng Quân Khuynh Vũ cười cười, thản nhiên rời khỏi. Chỉ còn lại Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hai mặt nhìn nhau.

“Huynh vừa nói. . .” Lạc Khuynh Hoàng mang theo ba phần mê hoặc bảy phân kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ có chút bất đắc dĩ nhu nhu tóc Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịch nói, “Ai kêu Hoàng nhi của ta có sức quyến rũ lớn như vậy. Không chỉ có Lăng Cảnh Lan, ngay cả. . .”

Ngay cả sư huynh luôn thanh tâm quả dục, cũng yêu nàng. Nửa câu này, Quân Khuynh Vũ không hề nói ra.

Lạc Khuynh Hoàng thấy được bất đắc dĩ cùng sủng nịch trong mắt Quân Khuynh Vũ, cũng là bất đắc dĩ nhún vai, trêu đùa, “Ai thích ta, ta không bận tâm. Chỉ cần huynh thích ta, ta liền chỉ thích huynh.”

“Ân. Hoàng nhi của ta, ai dụ dỗ cũng không đi.” Quân Khuynh Vũ có chút trẻ con ôm Lạc Khuynh Hoàng, làm cho hai con ngựa cũng bị ép dựa vào nhau.

Ánh mặt trời ngã về phía tây chiếu lên trên người hai người, tựa như tiên tử giáng trần, vạn phần mê người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.