[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 22: Mới quen, trêu đùa



hất Túy mà không có nửa phần men say. Huyết Nguyệt Oản Oản,  thật ra là một nữ tử thú vị.”Hoa y nam tử lộ ra tươi cười hứng thú, đôi con ngươi như chim ưng hiện lên một tia dục vọng chiếm giữ.

Hoa y nam tử bỗng nhiên buông chén rượu, vội vã chạy ra khỏi Nhược Tiên cư. Hắn đi cực nhanh, nhưng thoạt nhìn lại không  chút vội vàng, chỉ cảm thấy mỗi một bước đều tràn ngập quý khí cao cao tại thượng. Những người nhìn thấy hắn, đều kìm lòng không đậu muốn tiến lên cúng bái.

Nguyệt Oản Oản vội vàng đi đến Ám Nguyệt các hỏi Nguyệt Hiểu Hiểu một ít chuyện tình có quan hệ đến triều đình, cũng không chú ý động tĩnh bốn phía, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên nhẹ bẫng, bị người ta nhẹ nhàng ôm lấy, vòng một vòng tròn.

Nguyệt Oản Oản phục hồi lại tinh thần, mâu mắt băng hàn nhìn về phía nam tử trước mắt. Hắc y hoa phục, cổ tay áo thêu  viền vàng, một thân y phục giá trị xa xỉ, nhưng Nguyệt Oản Oản cảm thấy thân phận nam tử này không đơn giản, là bởi vì khí chất của hắn.

Hắn chỉ là lẳng lặng đứng ở trước mặt Nguyệt Oản Oản, ngũ quan tuấn mỹ, cả người phát ra một loại khí chất vương giả,trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mạt   tươi cười nghiền ngẫm.

” Không biết công tử đây là ý gì?” Nguyệt Oản Oản nâng mắt nhìn nam tử kia, tựa tiếu phi tiếu hỏi, mâu trung mang theo nồng đậm ý tứ cảnh cáo.

” Vừa rồi đi vội vàng , suýt chút nữa đụng phải  cô nương.”Thanh âm nam tử mang theo vài phần tà mị,vài phần khí phách, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Nguyệt Oản Oản, kèm theo vài phần đánh giá vài phần nghiền ngẫm.

Vẻ mặt Nguyệt Oản Oản đầy ý cười nhìn nam tử trước mắt. Nàng không hề nhớ trong kinh thành có nam tử dung mạo trác tuyệt, võ công lại cao cường như vậy a. Nam tử này rõ ràng là có võ công tuyệt thế, một ôm vừa rồi cũng vô cùng nhẹ nhàng, vì sao hiện tại lại giả bộ thành bộ dáng không cẩn thận.

” Nguyên lai là như vậy.” Ý cười trên mặt Nguyệt Oản Oản không giảm, chỉ là mâu trung để lộ ra vài phần giảo hoạt, nhìn sông nhỏ phía sau nam tử, một khi đã như vậy, nàng sẽ đưa hắn đi tắm rửa đi.

Nam tử đánh giá Nguyệt Oản Oản. Tóc dài đen tuyền tùy ý thả tung trên vai, ngũ quan nhu hòa nhưng khi tổ hợp cùng một chỗ lại thành mị thái tự nhiên, mi không kẻ mà cong, mặt không cần thoa phấn liền trắng nõn như ngọc, môi đỏ như son, yên như đan quả, một thân trường bào trắng thuần không che được dáng người lả lướt, nhìn qua đúng là phong tình vạn chủng.

” Cô nương lớn lên đẹp như vậy, bản công tử thật muốn nhìn bằng hai mắt.”Khóe miệng gợi lên  một mạt tươi cười tà mị, Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy nam tử trước mắt giống như yêu nghiệt, có lực hấp dẫn trí mạng, cùng  vẻ bất cần đời của Nguyệt Vũ Hiên không giống nhau, nam tử trước mắt càng có nhiều tà khí cùng khí phách.

” Thật không, vậy công tử liền hảo hảo nhìn xem.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng lại gần nam tử kia, trong mắt lóe lên quang mang giảo hoạt, ý cười trên khóe càng sâu, ra tay như điện, liền đẩy nam tử kia về phía bờ sông.

Chỉ là vẻ mặt nam tử kia vẫn đầy ý cười, không chút sứt mẻ. Thần  sắc Nguyệt Oản Oản  hiện lên một tia kinh ngạc. Vì trừng phạt nam tử vô lễ này, nàng ít nhất cũng dùng năm thành nội lực, nhưng nam tử cũng không chút sứt mẻ. Có thể thấy được người này nội lực cao thâm, có khi còn trên cả nàng.

” Cô nương thật ngoan tâm a.”Nam tử kia nhẹ nhàng cầm tay Nguyệt Oản Oản, mang theo khí thế bá đạo, trong khoảng thời gian ngắn Nguyệt Oản Oản không thể ra tay được.

Cả giang hồ, võ công ở phía trên nàng thì có ai vào đây. Nguyệt Oản Oản không khỏi nâng mắt nhìn nam tử trước mặt. Tươi cười tà mị mà đường hoàng, thần sắc bá đạo mà kiêu căng. Nam tử này rốt cuộc là ai.

” Công tử lôi kéo oản tay Oản Oản như vậy, chỉ sợ không hợp đi lễ nghi đi.” Nguyệt Oản Oản thấy giãy dụa không được, liền đơn giản buông tha việc giãy dụa, lộ ra bộ dáng không sao cả, hờ hững nhìn nam tử kia.

” Cô nương rất thú vị.”Nam tử nhìn Nguyệt Oản Oản, lại tà mị cười, nhẹ nhàng buông lỏng tay đang lôi kéo tay Nguyệt Oản Oản, sau đó nhìn vào ánh mắt Nguyệt Oản Oản nói, ” chúng ta, sau này còn gặp lại.”

Nguyệt Oản Oản nhìn thân ảnh nam tử dần dần đi, đôi mắt dần trở nên lạnh như  băng, sau này còn gặp lại? Lần sau gặp nàng, hắn sẽ không còn may mắn như vậy.

Nguyệt Oản Oản tiếp tục hướng Ám Nguyệt các đi đến, thời điểm tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, Nguyệt Oản Oản cảm giác được  sát khí, miệng nàng gợi lên tươi cười lãnh liệt, tay phải nhẹ nhàng chế trụ Huyết Nguyệt đao.

” Yêu nữ, để mạng lại.”Một tiếng hét lớn cùng với sáu thanh đao cùng nhau hướng về Nguyệt Oản Oản đánh úp lại.

Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng lắc mình tránh được đao kiếm, lạnh lùng nhìn sáu tên nam tử trước mặt. Hắc y che mặt, vừa thấy khí thế liền biết là tử sĩ. Ý cười trên khóe môi Nguyệt Oản Oản càng thêm lãnh liệt. Trong chốn giang hồ, sát thủ dám động vào nàng không nhiều, không cần nghĩ cũng biết là tử sĩ của tả tướng Tô Văn Hiên.

” Thủ đoạn của tả tướng thật sự là càng ngày càng rõ ràng. Đây là muốn giết người diệt khẩu sao?” Nguyệt Oản Oản cười lạnh nhìn sáu tên tử sĩ võ công cao cường trước mắt, ngữ điệu băng hàn, ” Tuy nhiên Đao Mạc còn  chết ở trong tay ta, mấy người các ngươi, bất quá là nhiều thêm mấy cái mệnh mà thôi.”

Huyết Nguyệt đao rời tay, ở giữa không trung họa ra một độ cong hoàn mỹ, hướng về sáu tên tử sĩ đánh tới, chỉ mấy chiêu công phu, sáu tên tử sĩ kia liền chống đỡ không được. Mắt thấy  đánh không lại Nguyệt Oản Oản, bọn họ liền nghĩ tới rời đi, chỉ là Nguyệt Oản Oản sao có thể cho bọn hắn cơ hội rời đi.

Nguyệt Oản Oản thúc dục nội lực, Huyết Nguyệt đao phát ra huyết quang rực rỡ, giờ phút này trên môi Nguyệt Oản Oản là ý cười lạnh lẽo, giống như sứ giả tuyệt mỹ đến đòi mạng. Nhóm tử sĩ vừa rồi còn kiêu ngạo nháy mắt biến thành sáu cỗ thi thể lạnh băng.

Trên mặt Nguyệt Oản Oản vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn mấy thi thể này một cái, nhẹ nhàng vượt qua mấy thi thể, tiếp tục hướng tới phương hướng Ám Nguyệt các đi đến.

Ở phía sau Nguyệt Oản Oản, thân hình hắc y nam tử chậm rãi từ trong bóng đêm hiện ra, khóe miệng gợi lên tà mị tươi cười, ” Huyết Nguyệt Oản Oản,quả  thật danh bất hư truyền a, tâm tư nhưng lại tàn nhẫn như vậy.”

” Hiểu Hiểu. Tư liệu ta bảo ngươi điều tra về Hoàng Thượng đã có chưa?” Nguyệt Oản Oản một đường đi tới Ám Nguyệt các, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.

” Tất nhiên tìm được rồi, ta còn lấy được  một bức bức họa đến đây. Oản oản, ngươi là không biết, Hoàng Thượng này nhìn rất được, theo ta thấy không hề thua kém Ngọc Thần công tử.”Nguyệt Hiểu Hiểu thấy Nguyệt Oản Oản đến đây, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, một đôi con ngươi hồn nhiên rạng rỡ, nàng thuận tay cầm lấy  một bức bức họa đưa cho Nguyệt Oản Oản.

Nguyệt Oản Oản tiếp nhận bức họa, nhẹ nhàng mở ra. Nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.