[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 25: Hoàng thất tranh chấp



Nguyệt nhiễm sương ho khan  vài tiếng, “Nhìn cũng không ích gì. Ta còn không rõ bệnh của mình sao?” Sắc mặt lại tái nhợt, đôi mắt mang theo kiên trì, thậm chí còn có vẻ mặt Nguyệt Oản Oản nhìn không thấu, nàng vẫn cảm thấy c, nghĩa phụ kỳ thật sống rất mệt mỏi, giống như tâm của hắn đã sớm đến thế giới bên kia.

“Mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất cũng để cho chúng ta làm tròn trách nhiệm của một người con.” Nguyệt Oản Oản đột nhiên quỳ xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn thấy Nguyệt Nhiễm Sương, kiên trì trong mắt khiến cho Nguyệt Nhiễm Sương có chút động dung.

“Thỉnh nghĩa phụ để cho chúng ta làm tròn trách nhiệm của một người con.” Nguyệt Hiểu Hiểu cùng Nguyệt Vũ Viên cũng quỳ xuống, trong đôi mắt tràn đầy kiên trì.

Ba người bọn họ, trong chốn giang hồ, không người nào không phải có thân phận địa vị. Ba vị Các chủ của Nguyệt Ảnh lâu, khi nào đã quỳ xuống trước người khác. Nhưng hiện giờ, bọn họ vì nghĩa phụ, nguyện ý quỳ xuống, chỉ cầu nghĩa phụ cho bọn hắn một cơ hội báo ân.

Nguyệt Nhiễm Sương nhìn ba đưa nhỏ quỳ gối trước mặt. Ba đứa nhỏ này  đều là trước kia trúng tuyển được hắn thu dưỡng bên người. Nguyên bản chỉ muốn  bồi dưỡng bọn hắn thành công cụ của mình, nhưng  cỏ cây cũng có còn có tình cảm, mười năm thời gian, hắn đối với bọn chúng, sao có thể không có cảm tình đâu.

“Không cần bắt mạch, ta là trúng độc. Trung chính là Lưu Li Túy. Trừ bỏ Lưu Li Tâm, không có giải pháp khác.” Nguyệt Nhiễm Sương nhìn thấy ánh mắt sáng quắc cùng bộ dáng của bọn họ, rốt cục thở dài một hơi,nếu hắn không nói, chỉ sợ mấy đứa nhỏ này cũng sẽ không đứng lên đi.

“Cái gì? Lưu Li Túy?” Mâu trung Nguyệt Vũ Hiên hiện lên một tia kinh ngạc, bật người đứng lên, thay Nguyệt Nhiễm Sương đem  mạch, quả nhiên là Lưu Li Túy, hơn nữa đã được hơn mười năm. Nếu không phải nghĩa phụ nội công thâm hậu, vẫn cực lực áp chế, chỉ sợ đã sớm hồn về tây thiên.

Lưu Li Túy, vì sao, lại có ở trên người nghĩa phụ?

Ba người lộ vẻ mặt mê mang.

“Lưu Li Túy. Đây không phải là độc dược của hoàng thất sao?”  Lông mày Nguyệt Oản Oản hơi nhướng lên, Nguyệt Ảnh lâu cùng hoàng tộc luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, vì sao Nguyệt Nhiễm Sương lại trúng Lưu Li Túy.

“Nghĩa phụ đã trúng độc mười năm. Nếu không có Lưu Li Tâm, chỉ sợ không qua được tháng này.” Nguyệt Vũ Hiên thay Nguyệt Nhiễm Sương xem mạch, khuôn mặt vẫn mang theo ý cười, nay lại lộ ra thần sắc lo lắng.

Lưu Li Túy là độc dược trong cung. Dược tính thập phần bá đạo. Người trúng độc, trong vòng năm năm, thân thể sẽ chậm rãi suy kiệt, trạng thái dần chết đi tựa như ảo mộng. Nếu dùng nội công thâm hậu ngăn chặn,  có thể kéo dài thêm chút thời gian, nhưng mỗi ngày mười lăm trăn tròn sẽ chịu đau đớn thấu tim.

Nguyệt Nhiễm Sương trúng độc đã mười năm. Nói cách khác, hắn bị đau đớn thấu tim suốt năm năm. Nhưng bọn họ cư nhiên không hề phát hiện, đến tận khi thân thể Nguyệt Nhiễm Sương suy kiệt hết sức, bọn họ mới phát giác  không thích hợp.

“Cái gì? Nghĩa phụ sẽ chết?” Nguyệt Hiểu Hiểu không thể tin kinh hô, cho tới nay Nguyệt Nhiễm Sương ở trong lòng bọn họ tồn tại giống như một vị thần, kêu nàng như thế nào tin tưởng, Nguyệt Nhiễm Sương lại sắp chết.

“Làm thế nào mới có thể tìm được Lưu Li Tầm?” Đôi mắt Nguyệt Oản Oản hiện lên một tia tàn nhẫn, mặc kệ Lưu Li Tâm đang làm sao, bọn hộ nhất định tìm được nó. Mười năm, nghĩa phụ trúng độc mười năm. Mười năm trước, trùng hợp là thời điểm tiền hoàng hậu Đổng Tinh Tinh cùng thái tử Duẫn Hữu Linh bị ban chết, chẳng lẽ nghĩa phụ trúng độc cùng hoàng thất có quan hệ?

“Lưu Li Tâm đang ở Lạc Tuyết sơn trang. Nhưng trừ phi Quân Lạc Tuyết nguyện ý, những người khác không có cách nào bắt được Lưu Li Tâm.” Nguyệt Nhiễm Sương nói rất là bình thản, đôi mắt cũng là toàn hờ hững, giống như căn bản không  nghĩ tới muốn đi đoạt Lưu Li Tâm.

“Nghĩa phụ ngươi yên tâm. Hiểu Hiểu sẽ không để cho ngài chết.” Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thấy Nguyệt Nhiễm Sương nói, Nguyệt Nhiễm Sương đối với nàng có ân bồi dưỡng, có tình cảm phụ tử, nàng tuyệt đối không thể nhìn Nguyệt Nhiễm Sương chết.

“Hiểu Hiểu. Đừng làm chuyện điên rồ. Nghĩa phụ cũng đã sống đủ. Chỉ hy vọng các ngươi ngày sau hảo hảo phụ tá Thiếu chủ, nghĩa phụ có chết cũng không uổng.” Nguyệt Nhiễm Sương khó được lộ ra ánh mắt từ ái, nhìn thấy mấy người Nguyệt Oản Oản, thanh âm lập tức già nua  rất nhiều.

“Chẳng lẽ Nguyệt Ảnh lâu chúng ta  còn sợ  Lạc Tuyết sơn trang sao?” Nguyệt Oản Oản nhìn Nguyệt Nhiễm Sương hỏi, Nguyệt Ảnh lâu ở trong chốn giang hồ có thể nói là thần bí nhất, tổ chức có thực lực cường đại nhất, chẳng lẽ còn thua kém  Lạc Tuyết sơn trang sao.

“Lạc Tuyết sơn trang tất nhiên không so được với Nguyệt Ảnh lâu. Chỉ là Lưu Li Tâm đặc biệt, ngoại nhân cho dù là cường thủ hào đoạt, bắt được  Lưu Li Tâm, cũng là vô ích. Phải có máu của Quân Lạc Tuyết mới có thể làm dịu Lưu Li Tâm. Chỉ có Lưu Li Tâm thấm máu, mới có thể làm thuốc.” Nguyệt Nhiễm Sương thấy ba người bọn họ vẫn còn bộ dáng chưa từ bỏ ý định, đành phải giải thích nói.

“Chúng ta đây giết Quân Lạc Tuyết là được.” Khóe miệng Nguyệt Vũ Hiên tươi cười cùng đôi mắt ngoan tuyệt làm cho hắn cả càng phát ra yêu dị dị thường.

“Chủ ý đó không tồi.” Nguyệt Oản Oản cũng gợi lên một mạt tươi cười lãnh diễm, tán thành nói.

“Không thể. Ta không cho các ngươi động vào Quân Lạc Tuyết.” Nguyệt Nhiễm Sương nhíu mi, nghiêm túc nói, “Tốt lắm, không cần nói nữa. Trừ phi Quân Lạc Tuyết tự nguyện đem Lưu Li Tâm giao cho các ngươi, nếu không, ta có chết, cũng không cần các ngươi cứu.”

“Nghĩa phụ...” Nguyệt Hiểu Hiểu thấy Nguyệt Nhiễm Sương không cho bọn họ chém giết Lưu Li Tâm, không khỏi sốt ruột hô, thời điểm còn muốn khuyên bảo Nguyệt Nhiễm Sương, Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của nàng, kéo nàng ra ngoài.

“Oản Oản, ngươi kéo ta làm cái gì?” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt bất mãn nói, nếu  không khuyên Nguyệt Nhiễm Sương, Nguyệt Nhiễm Sương có thể sống không quá tháng nầy  a.

“Tính tình nghĩa cho tới bây giờ nói một … không … Hai, ngươi khuyên cũng là không làm nên chuyện gì.” Nguyệt Oản Oản khuyên nhủ, thấy trong ngôn của Nguyệt Nhiễm Sương đối với Quân Lạc Tuyết có ý giữ gìn, nói vậy Quân Lạc Tuyết cùng nghĩa phụ có liên hệ gì đi.

“Không có Lưu Li Tâm, sẽ không thể cứu nghĩa phụ, chính là nghĩa phụ lại không cho chúng ta đi cướp.” Nguyệt Hiểu Hiểu sốt ruột nói, liên tiếp dậm chân.

“Quân Lạc Tuyết? Chuyện này giao cho ta đi.” Nguyệt Oản Oản cho Nguyệt Hiểu Hiểu một ánh mắt yên tâm, Nguyệt Hiểu Hiểu cũng không nói nhiều. Nguyệt Oản Oản nếu nói giao cho nàng, như vậy nàng sẽ làm được. Từ nhỏ Nguyệt Oản Oản đã đáp ứng chuyện gì, không có việc gì không làm được.

Nguyệt Hiểu Hiểu thấy Nguyệt Vũ Hiên còn không có đi ra, tò mò nghĩ muốn nhìn xung quanh  vài lần, nói thầm nói: “Hiên Hiên còn ở bên trong để làm chi?”

“Nghĩa phụ hẳn là có chuyện cùng hắn nói đi.” Vừa rồi thời điểm kéo Nguyệt Hiểu Hiểu đi ra, Nguyệt Oản Oản thấy Nguyệt Nhiễm Sương cố ý lưu lại Nguyệt Vũ Hiên, chắc là có chuyện gì cần giao cho hắn đi.

“Ân. Chúng ta đây đi về trước đi.” Đôi mắt Nguyệt Hiểu Hiểu ngập nước, giờ phút này mang theo một chút phiền não, cái miệng nhỏ nhắn cũng  chu lên, bộ dáng thực buồn rầu. Dù sao muốn lấy Lưu Li Tâm không phải chuyện dễ dàng, Nguyệt Oản Oản nói giao cho nàng, Nguyệt Hiểu Hiểu cũng là lo lắng Nguyệt Oản oản xảy ra sự tình gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.