Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 18: Hay Cho Một Nữ Nhân To Gan Lớn Mật




Chẳng lẽ...
Kì thật công chúa biết võ công?
Ý nghĩ vừa mới loé lên, Quân Diễm Cửu lại lắc đầu, thật không có khả năng này.
Y từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, cũng coi như là nhìn công chúa lớn lên, nàng xác thực không có tập võ công gì cả, hơn nữa còn an nhàn lớn lên.
Chẳng lẽ, vị công chúa kia thật sự đã không còn? Nữ hài trước mắt này, là giả?
" Đốc Công đại nhân, ngài luôn nhìn chằm chằm mặt bản công chúa là có ý gì? " Âm thanh vang lên đầy kiêu ngạo.
Quân Diễm Cửu thu hạ ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp, nhìn nàng trầm mặc
Vẫn là âm thanh này, vẫn là khuôn mặt này.
" Không có gì? Chân công chúa còn đau không? Nô tài bóp chân cho người.
Lục Khanh thụ sủng nhược kinh.
Mặt trời nay mọc đằng tây? Hôm nay Cửu Cửu lại chủ động giúp nàng bóp chân?!!!
" Được nha!"
Nàng lập tức đứng dậy, vui sướng " Vậy đành làm phiền Đốc Công đại nhân rồi.

"
Quân Diễm Cửu tất nhiên cũng có tính toán của mình.
Nếu công chúa có luyện võ qua, tất nhiên kinh mạch phải có chút khác thường.
Từ trước đến giờ bóp chân cho nàng, y cũng không để ý chi tiết này, lần này y sẽ lưu ý đến.
Hai người cùng nhau bước vào tẩm cung.
Nàng thoải mái nhào đến giường, một tay chống má, tựa nghiêng trên giường ngọc, lộ ra biểu tình lười biếng của riêng công chúa.

Đôi chân ngọc thon dài lộ ra, trên đó chỉ phủ một tầng lụa mỏng.

Quân Diễm Cửu duỗi tay, nắm lấy mắt cá chân, nhẹ nhàng niết, thần sắc bỗng trở nên phức tạp.
Tại sao lại như vậy?
Hằng năm luyện võ sẽ vì kéo duỗi, vận động quá nhiều, gân mạch tự nhiên sẽ dày hơn.
Gân mạch công chúa vẫn tinh tế mềm mại như cũ.
Nàng chưa bao giờ luyện qua võ công!
Nhưng kì lạ là, y đột nhiên cảm nhận được một cỗ nội lực quỷ dị chảy xuôi kinh mạch.
Y từng nghe qua, Đông doanh có một loại bí thuật, có thể thay đổi dung mạo lẫn giọng nói, thậm chí là dáng người, người không tập võ cũng có thể tu luyện một loại nội công.
Y dừng tay, ánh mắt càng thêm thâm thúy.
Chỉ thấy nàng nhắm hờ mắt, dường như không có chút phòng bị nào, hàng mi rủ xuống, giống như búp bê sứ, tinh xảo lại ngoan ngoãn.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân vị " công chúa điêu ngoa" mắt cao hơn đầu đột nhiên thay đổi thái độ với hắn?
Bởi vì, trước mắt đây là " hàng giả "?!
Lồng ng.ực lại nhảy loạn một nhịp.
Nàng là ai? Công chúa thật sự ở đâu rồi?
Y duỗi tay, hướng đến phần cổ trắng nõn lộ ra.
Chỉ cần y bóp vào tử huyệt, liền có thể ép hỏi ra tung tích công chúa.
Nhưng mà, thời điểm ngón tayy chạm vào gáy liền dừng lại.
Y như ma xui quỷ khiến mà nhớ lại ngày trong xe ngựa, được nàng nhẹ hôn lên sườn mặt.
Gân xanh trên trái nảy lên một chặp.
Ân, hiện tại không thể manh động, tránh rút dây động rừng, không thể để công chúa nguy hiểm.
Lục Khanh có thể cảm nhận được một luồng sát khí ập vào mặt.
Nàng đối với y quá mức quen thuộc, thân thuộc đến từng hơi thở.
Thế nhưng sát khí...!Vì sao lại có sát khí?
Nàng vẫn nhắm hờ mắt như cũ, giây lát sau luồng sát khí kia lại đột nhiên biến mất.
Nàng chỉ cảm thấy những ngón tay mảnh khảnh, lành lạnh, nhẹ nhàng lại hữu lực di chuyển trên cổ chân.
" Hmmm "
Một thanh âm nhân lúc nàng không để ý phát ra, lập tức bàn tay trên chân nàng cứng đờ.
Quân Diễm Cửu có chút tức giận.
Nếu thật sự là công chúa, bắt y hầu hạ như vậy cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là một " hàng giả ", cư nhiên dám bắt y hầu hạ như vậy?
Y đứng thẳng dậy " Công chúa, nô tài có phương pháp càng có hiệu quả giảm đau đớn.

"
" A? "
Quân Diễm Cửu không nhanh không chậm rút từ trong ngực ra một cái túi vải.
Nhìn thấy túi vải kia, sắc mặt Lục Khanh đột nhiên thay đổi, trơ mắt nhìn y lấy ra một cây kim bạc dài.
" Đó chính là châm cứu.

"
Y thực tự nhiên cúi xuống, một tay chống giường, từ từ xích tới.

" Công chúa, đừng lo lắng, sẽ không đau, nhịn một chút là được rồi, nô tài sẽ cẩn thận.

"
Lục Khanh tức khắc trở nên hoảng sợ, vội vàng nói " Không, không cần! "
Khoé môi y như có như không nổi lên ý cười: " Như vậy sao mà được? Nô tài làm sao có thể nhẫn tâm nhìn công chúa phượng thể bất an? "
Nói đoạn y liền tóm lấy mắt cá chân tinh xảo.
Lục Khanh" A! " một tiếng liền có một hắc y nhân đẩy cửa bước vào.
" Công chúa.

"
Là Mạc Ly.
Hắn cảnh giác nhìn Quân Diễm Cửu, sắc mắt không tốt.
" Quân công công, ngài lui xuống trước đi.

" Lục Khanh nói.
Lúc này Quân Diễm Cửu mới đứng dậy rời đi, đồng thời liếc Mạc Ly một cái thật sâu.
Mạc Ly kì thật xuất hiện vì bảo vệ công chúa, một mặt khác cũng muốn báo cáo sự tình.
Nhìn thấy Quân Diễm Cửu rời đi, hắm mới mở lời.
" Công chúa từ kỹ viện rời đi, Tô Diệc Thừa còn cho người theo dõi ở cửa.

"
Lục Khanh cong cong khoé môi " Ta có thể đoán được.

"
Vì để qua mặt Tô Diệc Thừa, nàng còn đặc biệt tìm người thân hình tương tự đóng giả " Lục gia ", người này vẫn luôn ở trong kỹ viện, một thân trang phục đều giống nàng như đúc.
Xuyên qua bóng đêm thấp thoáng, rất khó nhìn ra sơ hở.
Tuy rằng thân hình tương tự, nhưng hiện tại, Tô Diệc Thừa nhất định đã đem " Lục gia " và nàng hoàn toàn tách biệt.
Lục Khanh thở phào nhẹ nhõm, dần đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.
Lục Khanh chợt nhớ đêm qua quên tưới nước cho chậu tiêu cay.
Lại tại thời khắc nhìn thấy, nàng hoàn toàn chấn kinh.
Chẳng những cây non kia nhìn to lớn hơn vài phần, đầu cành còn mơ hồ nhìn thấy một đám hoa nhỏ nhỏ màu trắng.
Phải biết rằng ngày hôm qua mới là mầm cây nhỏ, ít nhất mười ngày sau mới có thể nở hoa, tốc độ này so với bình thường, ước chừng phải hơn đêna mười lần!
Nếu dùng tốc độ này mà gieo trồng ở Bắc quốc, chỉ nghĩ đến thôi cũng làm người ta lòng đầy hưng phấn!
Bắc quốc vì địa hình phía bắc, thu hoạch sinh trưởng chậm, lúa nước càng hiếm nơi có thể gieo trồng.
Đây cũng chính là nguyên nhân làm cho Bắc quốc bị Khương quốc quản chế, vì Khương quốc thời tiết ấm áp, một năm có thể gieo đến hai vụ lúa nước, Bắc quốc luôn.cần lượng lớn gạo nhập từ Khương quốc.
Nếu lúa Bắc quốc cũng có thể sinh trưởng đủ hai mùa, hoặc ba mùa, thì người Bắc quốc trời sinh cao lớn, nhất định sẽ biến thành mối nguy hại tiềm tàng cho Khương quốc.
Mạc Ly thấy nàng yên lặng không nói, lặng lẽ đi đến bên cạnh hội báo
" Công chúa, người của tửu lầu đã chiêu mộ xong, trong vòng ba ngày tới liền có thể khai trương.
Lục Khanh đôi mắt sáng ngời, lập tức nói " Tốt."
" À phải rồi, dạo này Tô Diệc Thừa đang làm gì? "
" Hắn ở con phố bên cạnh thu mua tửu lầu, hình như muốn cạnh tranh với chúng ta.

"
Lục Khanh nhịn không được cong khoé môi " Ngu xuẩn.

"
Trên tay hắn có lá bài gì, định ra lá bài nào, nàng đương nhiên nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đời này muốn đấu cùng nàng, nghĩ cũng đừng nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.