Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 26: Mang Một Cái Lồng Sắt Tới Nhốt Hắn Vào




" Cửu Cửu đến tìm ta sao? " Một âm thanh vang lên sau lưng y.
Quan Diễm Cửu quay đầu, quả nhiên là Lục Khanh.
" Công chúa không phải say rượu sao? " Y nhướng mày.
" Quả thực có say nha, này,không phải vì uống canh giải rượu của Cửu Cửu đó sao? "
Quân Diễm Cửu một chút cũng không tin.
Nàng uống cái rắm í, canh giải rượu y đưa, đến một giọt nàng cũng chẳng uống, nàng uống chẳng qua là trà trong chén của y mà thôi.
" Công chúa tính đến chuyện Khương quốc tính kế chúng ta? "
" Không sai" Lục Khanh nghiêm mặt: " Ngài chuẩn bị cho tốt, đêm nay e là còn phải đánh một trận lớn.

"
" Đêm nay? "
Lục Khanh đem chuyện Khương quốc thái tử đang ở biên ải nói cho Quân Diễm Cửu.
"Hắn là một con người bảo thủ lại cực kì kiêu ngạo tự phụ.

Lần này Khương quốc phát sinh xung đột lớn với Bắc quốc, Khương quốc còn lỗ nặng, tuy rằng bọn họ khơi mào trước nhưng hắn chưa chắc sẽ nuốt nổi cục tức này, nhất định hắn sẽ dẫn quân đánh tới.


"
Quả nhiên.
ngay khi Lục Khanh bí mật cho quân ẩn nấp ở biên giới liền nghe tin tức truyền đến.

Đại quân Khương quốc đang tiến công.
Chỉ huy đội quân chính xác là Thái tử Khương quốc - Khương Thù.
Tuy rằng đại quân Khương quốc đang tìm cách tiếp cận cuồn cuộn như vũ bão, cũng may Lục Khanh đã sớm chuẩn bị tốt, âm thầm ẩn nấp.
Địch ngoài sáng, ta trong tối.
Đêm tối, là lớp ngụy trang tốt nhất của ta.
Gần đó, Lục Khanh đang âm thầm ẩn nấp thúc ngựa chạy, hô to một tiếng
" GIẾTTTT! "
Binh lính Khương quốc hoàn toàn không có cơ hội trở tay.
Nửa đêm, bọn chúng đây là đánh lén, ai mà nghĩ đến binh lính Khương quốc xuyên đêm không ngủ mà ở đây giăng lưới chờ bọn chúng mắc câu?
Hơn nữa đòn tấn công đầu tiên, Bắc quốc toàn thể án binh bất bộng, ai có thể ngờ đợt tấn công thứ hai bọn họ lại có thể có phòng bị lớn như vậy?
Oan gia ngõ hẹp, dũng giả thắng.
Lục Khanh bên này chuẩn bị đầy đủ, tiếng trống vang dội củng cố lòng quân, dũng mãnh không gì ngăn cản, giết đến dối phương không còn một manh giáp.
Lục Khanh thống hận Khương quốc, là Khương quốc hại nàng mất đi bảy người ca ca yêu quý nhất, là Khương quốc hủy diệt giang sơn Bắc quốc, cững chính là tên thái tử Khương quốc kia cấu kết cùng Tô Diệc Thừa làm ra vô số sự tình nàng không thể tha thứ ở kiếp trước!
Giờ đây lòng thù hận hóa thành động lực tàn sát, nàng như phát điên giết người, tắm mình trong bể máu, giết đến đỏ mắt.
bất quá mục tiêu của nàng dị thường trực tiếp.
Đánh giặc phải bắt kẻ cầm đầu.

Nàng...!Chính là muốn mạng của thái tử Khương quốc, Khương Thù!!
Thái tử Khương quốc đích thân tới biên ải tất nhiên cũng ẩn giấu thân phận, trừ bỏ mấy vị tướng lĩnh cấp cao cũng chẳng ai biết hắn là Khương Thù.
cho nên Khương Thù nhìn đến vị cưỡi con Xích Thố kia, vóc dáng bé nhỏ, tay cầm trường đao, một đường chém giết xông đến.

Thời điểm này bị khí thế hung hãn của nàng trấn áp.
Lục Khanh hai mắt đỏ máu, giống như bước ra từ địa ngục, rõ ràng là dáng người mảnh mai như vậy lại không một ai có thể ngăn cản.

" Bảo...!bảo hộ công tử! " Ý thức rõ đối phương không giống mọi khi, hộ vệ bên cạnh Khương Thù hoảng loạn hét lên.
Phí công vô ích.
" Cho dù ngươi có chắn trước mặt hắn, ta liền có thể cho ngươi đi chầu trời! "
Thời điểm Lục Khanh còn cách Khương Thù một đoạn khá xa, cao thủ ẩn giấu bên cạnh hắn vọt tới, nàng liền cởi ra thắt lưng dài quấn quanh eo ném về phía Khương thù.
" Cẩu tặc, nộp mạng đi.

"
Trên đai lưng nàng treo một quả lục lạc, đây cũng là vũ khí bí mật của nàng, khi chiến đấu tầm xa, là một thứ khá có tác dụng.
Đầu kia của thắt lưng vừa vặn quấn lấy Khương Thù, ngay thời điểm hắn không kịp đề phòng liền đem hắn hất văng khỏi ngựa, cả người văng lên không trung.
Đồng tử Tưởng thù co rút, hít thở không thông, giây tiếp theo liền bị bắt kên lưng ngựa của nàng, đoản đao kề sát cổ.
" Ngươi...!"
Đối phương dường như chỉ là một binh lính nhỏ bé, hắn vừa muốn mở miệng chửi liền cảm thấy không lên bại lộ thân phận chính mình.
" Ngươi biết người ngươi vừa bắt đi là ai không? "
Lục khanh cười lạnh.
Khương Thù có cảm giác tên này ngay từ đầu là hướn hắn mà tiến, chẳng lẽ thân phận hắn đã bị bại lộ sao?
Bên kia chủ tướng Khương quốc thấy thái tử bị bắt đi, sợ hãi đến mức hồn lìa khỏi xác, cũng không dám tùy tiện bại lộ thân phận thái tử.

Trong bóng đêm, ánh mắt Quân Diễm Cửu nhìn bóng dáng con Xích Thố từ từ đến gần, ánh lên tia thâm thúy.
Phía Khương quốc cũng có hộ vệ Khương Thù đuổi theo, chỉ là tất cả đều bị Lục Khanh chặn lại.


Lục khanh bắt hắn đi thẳng một đường về phía quân đội Bắc quốc.
Bên này binh lính Bắc quốc cũng đang bàn tán sôi nổi, bởi vì Lục Khanh bắt được thủ lĩnh, binh lính đối phương như rắn mất đầu bỏ chạy tan tác.
Bọn họ vốn dĩ coi Lục khanh vóc dáng nhỏ con, bộ dạng thư sinh, không chú ý nhiều đến nàng, không nghĩ tới vậy mà trên chiến trường lại vô cùng dũng mãnh.
" Người đó chính là chủ tướng của chúng ta.

"
Lúc này một tùy tùng đi theo nàng từ Kiêu Dương Điện đắc ý lên tiếng.
Một câu đủ làm cho binh lính Bắc quốc khiếp sợ, không nghĩ tới là nàng vừa rồi hạ lệnh án binh bất động, khả năng mọi người đều sẽ mắc bẫy, biến thành tù binh Khương quốc, một khắc liền đối với nàng thập phần kính nể.
Khương Thù cũng lập tức kinh ngạc.
Thì ra chính người này làm hại Khương quốc tổn thất bao nhiêu binh lính?
Lục Khanh vừa trở lại doanh trại liền phân phó
" Tìm cho ta một cái lồng sắt.

"
Không bao lâu sau, thái tử tôn quý của Khương quốc đã bị nàng ném vô trong lồng sát, khóa lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.