Đau quá! Nam Cung Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, không chỗ nào là không đau.
Kì quái...Sau hắn lại cảm thấy...Hình như là rất...đau?Không đúng...Hắn làm sao có cảm giác đau?
Hắn đã chết rồi không phải sao? Nam Cung Hàn khó khăn mở mắt ra, trước mắt hắn là thứ ánh sáng kì lạ?
Đến khi nhìn lại, chỉ thấy xung quanh tường là vải nâu. Hắn đang nằm trên giường tấm da hổ...Đầu thì rất khó chịu...
Bàn ghế gỗ...Với chỗ đựng vũ khí...Giá sách bản đồ...Áo giáp bào được đặt một bên...
Nam Cung Hàn nhìn những thứ mình đang thấy thì không khỏi kinh ngạc.
Đây rõ ràng là lều trại?
Sao hắn lại ở lều trại? Đây là chuyện gì?
Trần Đồng đâu? Ngạo nhi cả Uyển Nhi nữa?
Nam Cung Hàn chỉ thấy đầu óc mơ hồ, những điều này hoàn toàn xa lạ với hắn.
"Vương Gia? Ngài đã tỉnh?" Từ bên ngoài một bóng dáng mặc giáp bạc đi
vào, tuổi chỉ chừng hai mươi, khuôn mặt cương nghị đầy phiền não nhưng
khi thấy Nam Cung Hàn thì mắt phát sáng lên.
Khi Hàn Cung Hàn nhìn thấy người trước mắt thì không khỏi sửng sốt.
"Lưu Bằng?" Sao có thể là hắn?
"Đúng là là thần đây!" Lưu Bằng nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Nam Cung Hàn: "Vương Gia. Ngài không sao chứ?"
"Lưu Bằng? Làm sao có thể?" Nam Cung thì thầm trong miệng, ánh mắt khó tin nhìn vào người đứng trước mắt.
Lưu Bằng rõ ràng đã tử trận trên sa trường, sao lại ở chỗ này?
"Vương Gia. Ngài ngất đi đã được hai ngày rồi. Thật sự khiến bính lính rất lo lắng"
Lưu Bằng đi về phía trước, thoáng lo lắng nhìn vết thương trước ngực Nam Cung Hàn.
"Có cần thần kêu đại phu tới hay không?"
"Bị thương?" Hắn bị thương khi nào sao hắn không biết?
"Đúng vậy" Lưu Bằng gật đầu nói tiếp: "Hai ngày trước Vương Gia bị thích khách ám sát, sau đó bị trúng tên mà hôn mê"
Vương Gia võ công cao cường vốn dĩ tên thích khách đó không thể nào ám
sát thành công được, nếu không phải vì chuyện của Lương Mỵ Giai...Khiến
Vương Gia u phiền, làm hại người mất tập trung thì tên thích khách đó
làm sao có thể làm ngài bị thương được.
Đến bây giờ Nam Cung vẫn chưa tin chuyện trước mắt. Một lần nữa nhìn Lưu Bằng.
Thích khách ám sát? Đây rõ ràng là chuyện xảy ra cách đây rất lâu...
Hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Nhìn Lưu Bằng bây giờ rất trẻ?
Nhớ năm đó Lưu Bằng là tâm phúc của hắn cũng là đại tướng quân Đại Tần.
Sau đó hắn phái Lưu Bằng dẫn binh đánh trận ở Tây Ương, vì bất cẩn bị
tướng địch bắn lén mà chết ở quân địch. Điều quan trọng là khi đó Lưu
Bằng hắn đã bốn mươi tuổi!
Nhưng bây giờ...Người đang đứng trước mắt hắn tuổi tác rõ ràng là lúc Lưu Bằng khi còn trẻ!
Nghĩ tới khả năng nào đó Nam Cung Hàn kích động nhìn Lưu Bằng.
"Lưu Bằng! Ta hỏi ngươi, bây giờ là năm nào trong Đại Tần?"
"Vương Gia?" Lưu Bằng nghi hoặc nhìn Nam Cung Hàn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đây là năm Tần Khanh Đế"
Vương Gia khi tỉnh dậy sao lại kì quái như vậy? Lại hỏi chuyện năm đây là năm gì?
"Tần Khanh Đế? Không phải là Tần Vũ Đế?" Nam Cung Hàn thấy đầu như nổ
tung, không thể nào? Hắn cảm thấy trái tim như đập thật mạnh, cảm giác
không nói thành lời.
Nếu như đây là Năm Tần Khanh Đế vậy có nghĩa là...Tần Vũ Đế chưa từng xuất hiện ở đây?
Tay sờ mặt mình, không có nếp nhăn, thân thể cũng không còn gầy yếu như lúc trước.
Hắn thật quay về hai mươi hai năm về trước! Lúc đó hắn vẫn là một vị Vương Gia?
Nam Cung Hàn chưa từng cảm thấy kích động như vậy bây giờ!
Cảm giác của hắn bây giờ, vui sướng có, kinh ngạc có, còn có một chút khó tin.
Hắn thật không dám tin đây là thật. Hắn thật sự sống lại một lần nữa! Vào đúng thời điểm hắn vẫn chưa quen Ngọc Nhi...
Ngọc Nhi...
Nghĩ tới cái tên ấy tim hắn một lần nữa nhói đau. Ngọc Nhi của hắn,
người con gái kiếp trước Nam Cung Hàn hắn làm tổn thương quá nhiều!
Đây là ông trời thương hại hắn nên mới cho hắn một cơ hội thay đổi những chuyện sai lầm trước đây sao?
Hắn có thể bắt đầu lại mọi chuyện, sửa lại mọi thứ của kiếp trước mà hắn đã gây ra!
Nghĩ tới có khả năng có thể gặp lại được nàng hắn không khỏi vui mừng. Hắn cuối cùng cũng có thể gặp lại Ngọc nhi.
Gặp lại người mà hắn yêu nhất cũng là người mà hắn nợ nhiều nhất.
Ngọc Nhi, nàng đây là cho ta một cợ hội ư?
Tay đặt trước ngực cảm giác máu đang chảy ra ngoài miếng vải băng vết
thương, nhuộm đỏ một phần nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có sự vui mừng chua xót.
Lưu Bằng kinh ngạc nhìn biểu cảm đau thương trên khuôn mặt của Nam Cung
Hàn. Đây là Vương Gia lạnh lùng vô tình của hắn ư? Sao lại có sự thê
lương thương tâm như vậy?
Trong trí nhớ của hắn. Vương Gia là người lạnh lùng vô cảm, chưa từng
biểu lộ tình cảm thân thiết với ai, ngoại trừ Lương Mỵ Giai...
Ngay cả khi Lương Mỵ Giai đi cầu thân qua Tây Kỳ Quốc cũng không khiến Vương Gia có vẻ mặt đau khổ như vậy!
Điều gì có thể khiến Vương Gia Nam Cung Hàn cao ngạo tại thượng như hắn đau lòng thương xót thế này?
Nghĩ tới chuyện Lương Mỵ Giai, Lưu Bằng ôm quyền bẩm báo.
"Vương Gia. Thích khách tới giết ngài. Thần nghi ngờ là Tây Kỳ Quốc ra
lệnh, từ khi Lương Mỵ Giai Quận Chúa tới Tây Kỳ Quốc cầu thân, khiến hai nước kết ký hiệp hòa bình, nhưng theo tình hình điều tra Vương Tử Ô Nhã Thiêm Vương Tử hắn không hề có ý định đình chiến tranh lại"
"Còn về phần Mỵ Giai Quận Chúa..."
"Đừng nhắc tên đó trước mặt ta!" Lưu Bằng còn chưa nó hết câu thì đã bị
tiếng hét của Nam Cung Hàn làm cho giật mình mà im miệng.
Ánh mắt màu hổ phách của Nam Cung Hàn lóe lên tia sắc bén lạnh lẽo, bắn chiếu vào Lưu Bằng khiến hắn không khỏi sợ hãi.
Vương Gia sao lại dùng ánh mắt này nhìn hắn chứ? Thật đáng sợ!
Đi theo Vương Gia lâu như vậy đây là lần đầu tiên thấy ngài ấy dùng ánh
mắt này nhìn người khác. Thường ngày Vương Gia cũng lạnh lùng nhưng có
cái nhìn này thì chưa bao giờ.
Phượng mâu hổ phách ngập đầy hận ý với sự lạnh lẽo cuồng nộ, thật sự rất đáng sợ! Giống như muốn giết người vậy!
"Đừng bao giờ lặp lại cái tên này lần nữa" khóe môi Nam Cung nói ra
những lời lạnh như băng, khóe mắt nhắm lại cố gắng xóa đi cảm giác tức
giận lúc nãy.
Lương Mỵ Giai...
Cái tên khiến hắn suốt đời không bao giờ quên được.
Cái tên này chính là sự cấm kị của hắn...
Là sự sai lầm không thể tha thứ của hắn ở kiếp trước, hắn mãi mãi không bao giờ quên.
Hắn mở mắt ra, lần này trong mắt là sự chết chóc đáng sợ.
Lương Mỵ Giai. Kiếp trước những gì ngươi nợ ta! Kiếp này ta bắt ngươi phải trả hết!
Lưu Bằng cũng bị khí chết tỏ ra từ trong mắt của Nam Cung Hàn dọa cho sợ mồ hôi rơi không ngừng.
Nếu như không phải cần chuyện báo cáo hắn thật sự muốn trốn.
Vương Gia! Thật kinh khủng!!
Lương Mỵ Giai rõ ràng là tri kỷ của Vương Gia, cũng là người duy nhất
được Vương Gia để trong tim, nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương bảo vệ không thôi. Nếu không phải tại chuyện cầu thân của Tây Kỳ Quốc
thì...Có lẽ bây giờ hai người họ đã thành thân rồi.
Nhưng mà nhìn thái độ của Vương Gia lại giống như là kẻ thù không đợi trời chung vậy?
"Lưu Bằng!"
"Có thuộc hạ"
"Truyền lệnh! Thu xếp, ta sẽ trở về kinh thành"
"Sao? Trở về?" Về kinh thành Vương Gia không đùa chứ? Họ lĩnh chỉ tới
biên cương đánh trận mà giờ lại quay về kinh thành, không phải là kháng
chỉ sao?
"Đúng! Về kinh thành. Chuyện biên cương ta sẽ tự có chủ ý"
Hắn bây giờ thật không thể chờ thêm được nữa! Hắn phải nhanh chóng gặp nàng.
Hắn muốn gặp nàng!
Muốn gặp Ngọc Nhi của Hắn. Không muốn chậm trễ dù chỉ là một chút!
Kinh Thành...
Tại Tôn Phủ.
Hậu viện lạnh lẽo phía tây trong phủ tràn ngập ánh nắng của màu thu,
chiếu khắp cả khu vườn đủ màu sắc, hồ điệp đủ màu bay lượn khắp nơi, tạo ra khung cảnh xinh đẹp như một bức tranh.
Trên chiếc xích đu màu trắng trong vườn, một thân ảnh màu hồng y đang ngồi đung đưa.
Nàng có mái tóc dài đến tận eo, trâm cài đơn giản màu gỗ được cài gọn trên búi tóc.
Ngũ quan trắng trẻo nhỏ nhắn xinh đẹp, mắt phượng linh hoạt hiếu động, mày liễu như tranh điền vẽ, môi đào hồng tươi sáng.
Cả khuôn mặt đầy nét đơn thuần hoạt bát.
Đôi chân nàng mang giầy hoa đào di chuyển giậm trên đất, mắt nhìn hướng trên trời, không biết đang suy nghĩ gì mà thở dài.
Hazz! Chán chết đi được!
Người ta xuyên không điều là thông minh tuyệt đỉnh, tài giỏi hơn người hoặc quốc sắc thiên thiên hương...
Còn nàng! Không phải tuyệt đỉnh thông minh cũng không phải thiên tài bẩm sinh. Sắc đẹp cũng không phải dạng hại nước hại dân.
Thế thì tại sao lại để nàng xuyên không? Ở hiện đại Tôn Ngọc Nhi nàng là nữ sinh đúng chuẩn, ngoan, hiền, lễ nghĩa.
Tương lai đang tươi sáng rực rỡ, ước mơ nàng cũng đã định sẵn hết rồi! Chỉ cần dám ước mơ dám thực hiện là xong!
Thì xui xẻo không cẩn thận bị cái cái xe từ đâu chui ra đâm một cái, xuyên về cái nơi mà không biết là chỗ nào.
Ông trời để nàng xuyên không thì cũng nên xuyên giống như mấy nữ anh hùng trong truyện, không phải sao?
Thế mà nàng lại xuyên vào nhà xí!
Được rồi, coi như nàng xuyên hơi khác người khác một chút, chuyện này cũng không có gì đáng sợ.
Cái thứ đáng sợ là lúc nàng xuyên vào xác của "Tôn Ngọc Nhi" là lúc nàng ta đi gấp quyết...sau đó nàng ta chết! tư thế lúc đó là đang ngồi giải
quyết...
Nếu nàng ta không chết thì nàng làm sao mà xuyên vào được, nên chỉ có khả năng là nàng ta đã quy tiên khi đang đi nhà xí!
Nàng thật rất tò mò nàng "Tôn Ngọc Nhi" đó làm cách nào mà đi ị mà cũng chết được nhỉ?
Chắc sẽ không gặn được mà nghẹn chết chứ?
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ rốt cuộc là đi nhà xí mà cũng chết thì từ bên ngoài đã có vài a hoàn trốn đằng sau cái cây lớn.
"Ngươi đi đi"
"Sao ngươi lại không đi! Ta thấy ngươi tới đó đi"
"Ta thấy để A Thủy tới thì tốt hơn"
"Cái gì? Ta tới đó? Đừng có hòng. Ta không muốn chết sớm đâu"
"..."
"..."
Một nhóm người, kẻ đẩy trước, kẻ đẩy sau, cứ như như vậy bị ai đó phát hiện ra.
"Nè các người làm gì mà đứng ở đó vậy?"
"Tiểu thư..." Nhóm a hoàn run rẩy bước ra, ai nấy thần thái đều lo lắng, hoảng hốt.
"Có chuyện gì?" Tôn Ngọc Nhi thoáng nhíu mày nhìn bọn họ, những người này hình như là bên cạnh...Lão thái bà?
Một a hoàn trong có vẻ thanh tú bước ra, thoáng run rẩy lên tiếng:
"Là...Là lão...phu nhân...Kêu nô tỳ tới...Nói với tiểu thư, là lão gia
sắp về"
"Rồi sao?" Tôn Ngọc Nhi ngước đôi mắt trong veo vô tội, khiến ai nấy nhìn không khỏi rời mắt.
Tiểu nha hoàn nhìn vào mắt nàng không khỏi ganh tị, đôi mắt của nàng ta thật rất đẹp.
"Đó là lão phu nhân nói, lần này lão gia về bên cạnh có biểu tiểu thư
với Dương công tử của Dương đại nhân...Tới để bàn chuyện thành thân, nên dặn tiểu thư ở yên trong hậu viện"
Ý tứ rất rõ ràng, là kêu đừng có xuất hiện trước mặt mọi người, chính là đuổi sang một bên.
Nhưng phải xem đối tượng nghe có hiểu không đã, nhất là đối với vài người không có suy nghĩ đỉnh cao như vậy.
Tôn Ngọc Nhi hiểu như không hiểu gật đầu: "Ta luôn an ổn ở trong viện
không phải sao? Nên vốn dĩ không cần căn dặn ta cũng sẽ ngoan ngoan ở
trong phòng"
Nàng là đứa trẻ cực kì nghe lời, nên sẽ ngoan ngoãn làm theo.
A hoàn bị nàng nói cho á khẩu, thật giận tới mất muốn giậm chân hét thật lớn.
Làm ơn đi, nàng ta nghe thật không hiểu hay là đang giả bộ vậy! Nếu an ổn ở trong viện thì cần gì nàng tới thông báo!
Cái chính là nàng tiểu thư này chưa từng an ổn trong phòng cả, cả Tôn
phủ này ai không biết, Ngọc Nhi tiểu thư từ khi qua sinh thần thì hoàn
toàn thay đổi.
Thay đổi một cách quá đáng! Trở nên kì lạ, nói những lời khó hiểu, hành
động thì kì quái, theo người trong phủ nhận xét thì chính là đầu óc có
vấn đề!
Nhớ có nô tài từng thấy nàng nói chuyện một mình trong phòng, cái gì mà a la xì...A la xa...gì đó! Nói chung là vừa nói vừa cười rất đáng sợ, dọa lão nô tài tới mất ngất tại chỗ.
Nếu để Tôn Ngọc Nhi nghe những lời này nhất định sẽ kịch liệt phản ứng,
lúc đó nàng vì muốn trở về hiện đại nên mới kiếm vài quyển kinh để đọc,
biết đâu nhờ đọc phật kinh thì có thể giúp nàng quay về nhà.
Nhưng không nghĩ tới kinh phật ở nơi này khóc đọc như vậy, nghiên cứu cả một ngày mà vẫn đọc không được, chỉ có thể đọc được vài từ...như a
xa...A li...!
Có thể từ ngữ quá kì lạ nên khiến nàng đọc xong không nhịn được cười như điên.
Nàng làm sao biết được cũng vì vậy mà bị hiểu lầm là đầu óc có vấn đề?
Nhưng bây giờ nàng không biết những điều này.
"Biểu muội sẽ tới?" Khóe môi Tôn Ngọc Nhi cong lên thành đường cong xinh đẹp, nha đầu não làm bằng từ đậu hủ đó sắp thành thân? Đây đúng là tin
chấn động! Rốt cuộc là ai xui tận mạng như vậy? Nhắm ai không nhắm lại
chọn trúng con nha đầu ngốc đó!
Không đi xem thì thật đúng là có lỗi với bản thân mình, dù sao lão bà bà chỉ nói là không được gặp trực tiếp chứ đâu có nói là không được gặp
riêng nha đầu đó đâu chứ!
Ai đó vui mừng vạch ra kế hoạch, hoàn toàn quên đi chính bản thân đã tự nói mình là cô bé ngoan.
Đi trên hành lang tới chỗ biểu muội ngốc, Tôn Ngọc Nhi không ngừng cười
thích thú, xuyên thành thiên kim tiểu thư cũng có cái lợi của nó đó chứ! Không lo chuyện áo cơm, cũng không cần phải lo chuyện tiền bạc.
Nhớ hai tháng trước khi xuyên tới đây, lúc đó thật sự rất sợ hãi, mọi thứ điều xa lạ với nàng.
Nàng thật sự phát điên, đập đồ đạc trong phòng không ngừng gào hét đòi về nhà, dọa khắp người trong phủ gà bay chó sủa!
Nhiều người đè nàng ra, một đám đại phu, tóc trắng, tóc đen bu lại, khám tới khám lui, y như là nàng là một cái thi thể bị người ta đem ra
nghiên cứu vậy!
Giờ nghĩ tới còn thấy sợ...
Cái thể xác của "Tôn Ngọc Nhi" này cũng thật phức tạp, rõ ràng vẫn là
diện mạo giống nàng khi ở hiện đại, chỉ khác là "Tôn Ngọc Nhi" này chỉ
mới mười ba tuổi...Trong khi đó tuổi thật của nàng là mười chín!
Gần một năm nữa thôi là đủ hai mươi rồi!
Thế mà giờ phải sống lại ở tuổi cấp hai...đúng là rất xui.
Còn đang vừa vừa suy nghĩ thì nàng đứng trước cửa phòng.
Nhìn cánh cửa trước mặt, mắt Tôn Ngọc Nhi phát sáng, theo lễ phép gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, một tiểu cô nương chưng mười ba tuổi đang đứng, tóc búi
thắt bím hai bên, trong thật ngây ngô, dung nhan xinh đẹp thanh tú rung
động lòng người, đôi mắt trong suốt như hạt sương đầy nước trong thật
đáng thương, khóe môi hồng mín chặt hiện vẻ như đang kìm nén điều gì đó.
"Biểu tỷ..." Tôn Hiểu Thanh mở to mắt đỏ hoe nhìn cô gái trước mắt mà nức nở.
"Biểu tỷ...Tỷ phải giúp muội!"
Nhìn tiểu nha đầu sắp khóc tới nơi. Tôn Ngọc Nhi cũng bị dọa cho hoảng sợ: "Sao muội lại khóc! Có chuyện gì từ từ nói"
Bước vào trong phòng, Tôn Ngọc Nhi cầm tay kéo Tôn Hiểu Thanh còn đang đứng đó khóc vào trong phòng.
Nắm tay Tôn Hiểu Thanh ngồi xuống ghế, nhìn tiểu nha đầu con chưa hết
khóc mà không khỏi thở dài: "Được rồi, bây giờ mau nói tại sao muội lại
khóc"
"Ừm...Để tỷ đoán...Chắc là chuyện của muội với chuyện Dương công tử"
Tôn Hiểu Thanh vốn muốn nói thì bị dành lời, khiến lời muốn nói nghẹn ở cổ họng.
"Biểy tỷ đã biết mà còn hỏi muội" Tôn Hiểu Thanh ấm ức nhìn Tôn Ngọc Nhi, nàng cũng vì chuyện này mà khổ sợ suốt mấy ngày nay.
"Vậy lý do gì mà muội lại buồn chuyện thành thân này?" Rót cho mình một
ly trà nóng, vừa uống vừa hỏi. Chuyện thành thân này nhìn như thế cũng
đều giống như ép buộc.
Tính nha đầu ngốc này làm sao biết được chuyện tình cảm phong tình chứ!
"Phụ thân muội vì muốn kết thân với Dương đại nhân nên đã hứa sẽ đợi đến khi muội tuổi cập kê thì sẽ gả muội cho con trai ông ta, nhưng muội
không muốn, tên Dương Hàn Kiêu đó tính tình phong lưu, lại tỏ ra kiêu
ngạo ta đây! Thật sự rất đáng ghét! Muội không muốn lấy hắn"
"Ừm...Cha muội đúng là quá đáng, lại ép muội lấy người mà muội không yêu, còn lấy một tên như vậy"
Tôn Ngọc Nhi không khỏi cảm thán lắc đầu. Vị thúc thúc này rõ là bán con gái mà! Nhưng mà thúc ấy có rất nhiều con gái, còn đẹp hơn, thông minh
hơn so với nha đầu này nhiều.
Sao lại chọn nha đầu này?Nàng thật tò mò.
Vị Dương công tử gì đó được cha của Tôn Hiểu Thanh coi trọng thì chắc
chắn gia thế đằng sau rất lớn, để chắc chắn thành công vụ mai mối lớn
này thì phải chọn một cô gái xinh đẹp thông minh, cùng một phe với ông
ấy.
Những điều này...Ngước nhìn Tôn Hiểu Thanh mặt ngơ ngác ngây ngô, trong lòng thở dài mà lắc đầu.
Tiểu nha đầu nhìn như thế nào chứ những điều điêu trên rõ ràng là một chút cũng không đạt yêu cầu!
Nếu vậy tại sao lại là con nha đầu ngốc này?
Quan trọng là Tôn Tử Lang này vốn không có yêu thương Tôn Hiểu Thanh gì
cả, đem so sánh với cô con gái Tôn Bảo Cầm, học vấn cao thâm, lễ nghĩa
thanh cao, dung mạo xinh đẹp hơn người, là miếng ngọc được ông ta hết
sức yêu thương. So với Tôn Hiểu Thanh thì rõ ràng là một trời một vật.
Có vụ gả con vào hào môn được lợi như vậy. Tôn Tử Lang phải ưu tiên cho
con gái cưng của ông ta mới đúng? Sao đến lược Tôn Hiểu Thanh chứ?
Chẳng lẽ là do Dương Hàn Kiêu nhất kiến chung tình với biểu muội nhà nàng, nên mới ngoài trừ Tôn Hiểu Thanh sẽ không lấy ai hết?
"Biểu tỷ hay tỷ nói giúp muội với đại bá, kêu bá nói với phụ thân muội
là đừng gả muội đi. Trong nhà có nhiều tỷ muội như vậy, chọn một người
cũng tốt hơn muội nhiều lần"
Nàng mới không muốn gả cho cái tên đáng sợ kia.
"Muội cũng biết địa vị của ta trong Tôn phủ rồi mà! Lời nói của ta có
trọng lượng sao? Ngay cả một hạ nhân bên cạnh còn xem thường, không coi ta ra gì. Thì làm sao có thể giúp muội đây?"
Tôn Ngọc Nhi ở trong phủ này chỉ có trên danh nghĩa là thiên kim Tôn phủ nhưng mà thật ra một chút quyền hành cũng không có. Cuộc sống đơn bạc
tới mất chỉ hơn người làm trong phủ một chút mà thôi.
Lại nghĩ tới thân phận của *Tôn Ngọc Nhi* trước đây lòng nàng không khỏi nặng nề.
Mẹ của Tôn Ngọc Nhi là thiên kim của một nhà thương nhân ở Thái Châu, là một tài nữ xinh đẹp có tiếng ở thành, sau đó đem lòng yêu thương, hẹn
ước với Tôn Sử Bình, một đại quan trẻ tuổi tài cao được nhận chức quan ở Thái Châu.
Khoản lâu sau đó mẹ Tôn Ngọc Nhi mang thai, sợ chuyện bại lộ ảnh hưởng
đến danh dự của cả nhà nàng, nên đợi Tôn Sử Bình mang sính lễ tới hỏi
cưới, không ngờ trong lúc vô tình phát hiện Tôn Sử Bình hắn lại đã có
chính thê, con cũng đã có.
Sau khi biết chuyện này mẹ của Tôn Ngọc Nhi không ngừng thương tâm, cả
nhà Hạ gia biết được chuyện này rất tức giận vì sỉ diện chuyện con gái
chưa chồng đã có con nên không tới Tôn gia để đòi chịu trách nhiệm, mà
dẫn con gái dọn tới nơi khác mà sống.
Cứ như vậy nàng đơn thân sinh con, sau khi sinh xong mẹ Tôn Ngọc Nhi vì
mất máu quá nhiều mà qua đời, để lại thai song sinh là hai cô con gái.
Người tỷ đặt tên là Hạ Thanh Vũ.
còn người muội muội cũng là nàng bây giờ.
Hạ Ngọc Nhi!
Sau này khi dọn vào Tôn gia mới đổi họ thành họ Tôn.
Hai tỷ muội song sinh Hạ gia từ lúc sinh ra đã rất khác biệt.
Hạ Thanh Vũ từ nhỏ đã rất thông minh, lại hiểu chuyện, lễ phép, nên rất
được bà ngoại và mọi người trong nhà yêu thương. Sau này lớn lên lại
giống mẹ mình trở thành một tài nữ có danh tiếng.
Còn Tôn Ngọc Nhi vì sinh sau, nên sức khỏe rất yếu, gần như là không
xuất môn ra khỏi nhà, từ hồi nhỏ thể chất kém người khác nên không thể
học hành nhiều như Hạ Thanh Vũ, thơ văn từ nghĩa cũng không biết được
bao nhiêu. Đối với gia đình trọng danh tiếng như Hạ gia nàng hoàn toàn
là phế vật. Chỉ được người khác biết đến với cái gọi là muội muội song
sinh của tài nữ Hạ Thanh Vũ.
Nếu nói Hạ Thanh Vũ là viên ngọc quý ở Hạ gia, được tất cả mọi người yêu thương xem trọng, thì Tôn Ngọc Nhi là cái bóng sau lưng tỷ tỷ, mãi mãi
bị người ta bỏ sang một bên, không được đáng nhắc tới.
Ngay khi sau mười hai năm sau. Tôn Sử Bình tìm tới tận cửa Hạ gia để đòi bù đắp cho nữ nhi. Mới đầu người nhà họ Hạ không chấp nhận nhưng Lão
phu nhân Hạ gia lại hòa giải, chấp nhận Tôn Sử Bình.
Cứ thế Tôn Sử Bình dẫn hai nhi nữ về Tôn gia ở kinh thành, thái độ mọi
người Tôn gia đối với Hạ Thanh Vũ hết sức xem trọng, ngay cả vợ cả của
Tôn Sử Bình cũng hòa nhã chấp nhận, đối tốt với nàng. Tôn Sử Bình thì
lại hết sức cho nàng những thứ tốt nhất, muôn vàng sủng ái, biến nàng
thành phượng hoàng trên cao.
Còn đối với Tôn Ngọc Nhi lại chỉ lấy thái độ có cho lệ, sắp xếp ở một
hậu viện cho ở, thế là coi như là xong, hoàn toàn xem nàng là không tồn
tại.
thế là hai tỷ muội ở Tôn gia được một năm. Tỷ tỷ nàng thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, còn nàng mãi vẫn chỉ là cái bóng bị cô lập sau hậu
viện.
Cho đến khi nàng xuyên qua...
Đang suy nghĩ chuyện trước đây thì Tôn Hiểu Thanh bên cạnh không ngừng khều nàng.
"Nè. Tỷ đang nghĩ gì mà nhập thần quá vậy?"
"Hả? À không có gì!"
Tôn Hiểu Thanh nhìn nàng một lúc, rồi lại buồn bã cúi đầu: "Ngày mai cha muội với cha tỷ sẽ tới tiếp đón Hàn Lăng Vương từ biên cương trở về,
đến lúc đó nhất định sẽ rất bận rộn, lúc phụ thân không để ý, muội sẽ
tranh thủ nói chuyện Dương Hàn Kiêu...Để xem hắn có thể hay không hủy bỏ hôn sự này"
Đây có thể là cơ hội duy nhất của nàng...
"Hàn Lăng Vương?" Nghe tên hình như là nhân vật rất lợi hại.
"Ừm...Đúng vậy. Hàn Lăng Vương là Vương Gia nổi danh của Đại Tần ta, lần này ngài ấy phụng chỉ ra biên cương đánh lãnh thổ của Vệ Quốc, nhưng
không hiểu sao mấy ngày trước trong triều nhận được tin từ biên cương
nói, Hàn Lăng Vương đang trên đường về kinh, không biết là có chuyện gì
nữa?"
"Muội còn nghe nói. Hoàng Thượng hạ lệnh giao việc tiếp đón Hàn Lăng
Vương cho Ngự Sử là cha muội, nên ngày mai sẽ tới cửa thành để nghênh
đón ngài ấy"
"Vậy sao!"
Ngày mai ư?
Nàng nghiên đầu suy tuy.
Không biết lão gia Tôn gia có cho nàng đi xem thử không đây?