Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 1: Chương 1




"Đây là đâu, tại sao cô lại ở đây??? Cô tò mò hỏi, không phải cô đã tự nhảy xuống trên sân thượng sao, cô nhớ rõ ràng cô còn nghe tiếng xe cứu thương đến nhưng không cứu được cô mà.
Cô được người khác cứu à, nhưng đây là phòng bệnh mà.

Không lẽ cô nhảy từ tầng mười lăm xuống mà vẫn sống sao???
Trí Uyển mang một bụng thắc mắc mà không có ai giải đáp cả thì lúc này có một anh chàng bác sĩ bước vào.

Dáng người thon thả, gương mặt đầy khả ái.
"Cô bé tỉnh rồi sao??? Em đã nằm đây năm ngày rồi".

Anh chàng bác sĩ vui mừng nói.
"Năm ngày sao???".

Rõ ràng là cô đã chết được một tháng rồi mà sao cô lại nằm đây năm ngày được, cô khó hiểu nhìn anh ta?
"Ba mẹ em rất lo cho em.

Để anh gọi cho bọn họ".

Anh đã quan sát cô nhiều ngày, cũng chứng kiến ba mẹ cô khóc rất nhiều, anh rất đau lòng cho bọn họ.
"Hả????" Cô vốn là cô nhi mà??? Sao lại có ba mẹ.

Tên bác sĩ này nói lung tung gì vậy.

Ấm đầu ở đâu à??!!!
"Tôi là cô nhi mà! Sao lại có ba mẹ được, anh có hiểu lầm gì không".

Cô hỏi.
Cô rõ ràng là cô nhi nhưng nằm một giấc lại nói cô có gia đình? Ba mẹ rất lo? Định lừa đảo hay gì vậy? Bà đây không có tiền đâu nha!!
Đến lượt anh nhìn cô, khó hiểu hỏi.

"Hả??? Cô nhi??? Anh thấy ba mẹ em khóc rất nhiều mà, hay em bị mất trí nhớ".
Anh ta cũng bị cô làm cho hoang mang, vậy mấy hôm nay có đôi vợ chồng vào chăm sóc rồi khóc lóc là ai đây?
Rốt cuộc là chuyện gì thế này có ai nói cho anh ta biết được không?
Lừa đảo nay trắng trợn hoặc bài bản vậy à???
"Tôi...."!!! Đầu cô tự nhiên đau quá.


"Đau đầu quá" cô khẽ vỗ vào đầu mình thật mạnh.
"Không sao! Không sao.

Em đừng lo quá.

Để anh gọi lại cho ba mẹ em nhé".

Anh dịu dàng nói.

"Nghi An! Đừng lo quá"
Cô biết mình là ai rồi...!cô được trọng sinh và cô sống lại trong thân xác của một sinh viên năm nhất chuyên ngành Kinh tế của Đại học K, cô gái này vô tình bị tai nạn giao thông và đã mất vào hôm cô cũng mất.

Hiện tại cô không phải là ảnh hậu Trí Uyển mà là cô sinh viên Lục Nghi An.
"Tôi không sao.

Anh đừng lo cho tôi.

Anh tên gì vậy.

Mấy ngày nay điều do anh xem tình hình của tôi hay sao vậy".

Khi hiểu hết sự việc cô không còn thắc mắc nữa.
"Anh tên Trần Quân Nghiêm là bác sĩ điều trị chính của em".

Thấy cô bé có vẻ không sao, anh nói với cô.

"Nhưng em vừa mới tỉnh dậy, cần nghĩ ngơi thêm, em nằm xuống đi".

Anh đỡ cô nằm xuống.
"Cảm ơn anh rất nhiều".

Cô vẫn còn rất mệt.

Thật may cô không sao, cô đã sống lại.

Thế giới này thật kỳ diệu.
Chết rồi mà vẫn được sống lại, nhưng không phải thân xác của mình mà là của người khác, sống một cuộc đời mới.
Vì mới tỉnh dậy nên chưa được bao lâu thì cô đã ngủ nữa.

Cô hiện tại quá mệt, cô cần nghĩ ngơi nhiều hơn.
.....
Khoảng ba giờ chiều
Cô mơ màng tỉnh dậy thì thấy có một đôi vợ chồng.

Cô biết đây là ba mẹ của nguyên chủ, kí ức của nguyên chủ để lại cho cô vẫn còn.
"Ba mẹ.

Con không sao.

Ba mẹ đừng lo".

Cô ngồi dậy thì được bà đỡ cô ngồi dậy.

Để cô dựa lưng vào một chiếc gối, tránh làm cho cô đau.
"Con tỉnh lại là tốt.

Là tốt.

Ba mẹ rất lo cho con".

Bà khẽ lau nước mắt mình, sự lo âu mấy ngày hôm nay của bà cũng đã vơ đi được phần nào.
Con gái của bà xưa nay rất ít khi đi ra ngoài, tính tình lại cẩn thận, mấy ngày trước vì muốn mua đồ dùng học tập mà mới bị tai nạn, người bê bết vết máu.

Khi đó bà sợ hãi vô cùng.

Bà chỉ mong các con mình bình an, sống một đời an nhàn mà thôi.

Muốn làm gì cũng được, chỉ cần đừng hối hận với lương tâm mà thôi.
Bà cùng chồng dạy bảo các con rất cẩn thận.
"Dạ.

Ba mẹ đừng lo.

Con hiện tại khoẻ rất nhiều ạ" Cô thấy bà lo như vậy cô cũng không đành lòng.

Kiếp trước cô không có gi đình không hiểu được cảm giác này, giờ đây cô đã hiểu được, có gi đình thật tốt.
"Bà đừng làm con nó sợ.

Nó mới vừa khoẻ lại.

An An à con muốn ăn gì không??? Ba về nấu cho con ăn được không con gái".

Thấy cô không sao, ba cô rất vui mừng.
"Dạ.

Ba nấu gì cũng được nha ba".

Cô vốn không kén ăn, nên cũng không sao.

Ăn gì cũng được.
Nhưng cô rất thích ăn hải sản, trùng hợp cô bé này cũng rất thích, nên không đáng lo ngại.
"Ba về nấu ngay".

Con gái ông muốn ăn ông phải về nấu ngay.
"Mẹ về với ba đi ạ.

Mẹ với ba cùng nấu, con ăn mau hết bệnh hơn".

Cô nói với bà.
"Được được.

Mẹ sẽ vào với con sau".

Bà cùng ông nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh của cô, đi về nhà nấu đồ cho cô.
Thấy ba mẹ cô đã về, cô bước xuống đi vào toilet nhìn mặt của mình, cô vô cùng ngạc nhiên "Đẹp quá.

Mặt này mà vào giới giải trí thì tuyệt vời".

Cô khẽ chạm vào mặt mình.


Nhưng cô không muốn, nguyên chủ say mê với vẽ nên cô không thể phụ lòng của cô được.

Cũng rất may cô biết vẽ, có thể cố gắng để thực hiện ước mơ cho nguyên chủ, xem như đáp lại lời cảm ơn từ cô gái này.
Sống lại thật tốt.

Cô sẽ cố gắng sống tốt.

Kiếp trước vì mệt mỏi chạy show để kiếm tiền mà còn bị bọn họ bắt cô tiếp khách đem tài nguyên về cho họ, vì không đồng ý mà cô bị hãm hại ra như thế này.

Bọn khốn nạn.
Cô debut từ năm mười bảy tuổi đến năm hai mươi tám tuổi cô lại mất, cô đã có thoả thuận với bọn họ là: cô sẽ đem tài nguyên về cho bọn họ, nhưng không được bắt cô làm chuyện mà cô không thích, họ đồng ý trước mặt cô nhưng sau lưng cô lại âm mưu, cô vốn dĩ muốn đến năm ba mươi tuổi sẽ rút lui, mở cho mình một phòng trà theo phong cách Nhật bản, nhưng thật không ngờ.

Chưa kịp thực hiện thì cô đã tự sát.

Thù này cô sẽ trả.
Dám có ý đồ với bà, bà sẽ báo thù các người.!!!!!
Từng người một, bà đây sẽ không tha cho một ai.

Quản lý, đạo diễn.

Từng người sẽ không ai thoát được.
"Cảm ơn cô đã để tôi được sống lại.

Tôi sẽ đối xử thật tốt với người nhà của cô.

Thay cô sống tiếp một cuộc sống này".

Trí Uyển đặt tay lên tim mình, âm thầm cảm ơn nguyên chủ.

Vì một sự trùng hợp của cả hai, cô đã được trọng sinh và sống lại trong thân xác này.
Cô sẽ trân trọng điều đó.
Khó khăn lắm mới được sống lại, cô đương nhiên sẽ trân trọng điều đó.

Gia đình này rất yêu thương cô bé, nên cô sẽ sống tôt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.