Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 165: 165: Rủ Nhau Đi Dạy Học Hay Là Bảo Vệ Vợ!




Sinh viên vô càng lúc càng đông.

Đến giờ học thì thầy giáo bước vào.
Tiếng bước chân quen thuộc.

Thanh Thanh bừng tỉnh.
Ngay cả bốn cô nàng cũng há miệng trợn mắt nhìn nhau?
Cái quái gì vậy?
Oaaaa!
Mọi người xôn xao lên! Thầy giáo mới rất đẹp trai, Cố Minh vốn có một gương mặt trẻ con nên các bạn sinh viên nhìn anh cũng mê đắm.
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là giáo viên mới của các bạn, dạy môn tư vấn kinh doanh và kinh doanh khởi nghiệp.

Tôi là Cố Minh, mong chúng ta giúp đỡ cho nhau”.
Chỉ một mình Từ Khiêm thôi thì chuyện không có gì cả, vì anh vốn là thầy giáo nhiều năm.

Có kinh nghiệm.

Còn Lục Nghiên Trung và Cố Minh thì…tay ngang đi qua!
Hai người này đã làm cái cách gì vậy!
Tại sao hiệu trưởng lại đồng ý cho anh đi dạy, không chỉ một người mà là hai người?
“Thầy ơi, trước đây thầy làm gì vậy ạ”.

Một bạn nữ sinh giơ tay hỏi.
“Tôi làm công ăn lương thôi”.

Cố Minh nói.
“…”.

Bốn cô gái nhìn anh.
Làm công ăn lương? Điên rồi!
“Thầy ơi, em thấy thầy rất quen, hình như thầy cùng với thầy Lục Nghiên Trung, đứng chung với nhau trong một lần phỏng vấn đúng không”.
“Chỉ là vô tình mà thôi.

Khi đó công ty tôi làm đúng lúc được làm ăn chung với công ty của Lục Nghiên Trung, nên chúng tôi mới gặp nhau”.

Nói dối không chớp mắt.
“…”.

Cố Hân muốn nói họ không chỉ gặp nhau mà còn là anh em cây khế chung với nhau từ nhỏ đến lớn nữa.
“Em thấy tên của thầy với Cố Hân giống nhau, hai người là anh em hay sao ạ”.

Một bạn học rất tinh ý hỏi.
Cố Hân nghe mà giật mình.
“Ừm, Cố Hân là em gái của tôi”.

Cố Minh bước lại gần Cố Hân mà nói.

Tiện thể xoa đầu cô nàng.

Cố Hân liếc anh trai mình.
Lại làm trò!
A!! Vậy đây chính là Cố tổng trong truyền thuyết đây sao! Vậy…

Mọi người nhìn Thanh Thanh.
“…”.

Thanh Thanh tự nhiên bị nhìn thì không khỏi run sợ.

Trời ạ.
“Thanh Thanh là vợ chưa cưới của tôi”.

Cố Minh nói ra mối quan hệ của họ.

“Cho nên các bạn nam tránh xa ra một chút”.
“…”.

Bạn nam trong lớp tự nhiên bị điểm danh.
“Ngay cả ba người họ”.

Anh chỉ vào bốn người con gái trước mắt.
“…”.

Nghi An chỉ muốn đá chết Cố Minh ngay tức khắc.
“…”.

Ba cô nàng còn lại cũng chỉ muốn trốn đi.
Hôm qua Lục Nghiên Trung rất muốn nói ra quan hệ của họ, nhưng đã bị Nghi An ngăn lại, cho nên anh đã không nói ra.
Còn bây giờ! Muốn ngăn cũng không được.
“Vậy tại sao thầy lại đến đây dạy học? Thầy muốn cướp cơm của thầy Từ à”.

Một bạn nữ khác lại lên tiếng.
Từ Khiêm đúng lúc đi ngang qua, thấy Cố Minh thì lắc đầu hết nói nỗi đám người này.
“Hiện tại tôi đến đây để dạy cho các bạn biết về nghề mà các bạn sao này sẽ làm mà thôi.

Tiện thể…”.

Anh đưa mắt nhìn Thanh Thanh.
“Bảo vệ vợ”.
Oaaaa!
“Nghiêm chỉnh một chút”.

Từ Khiêm nghe không nổi nữa, mới xen vào.

Không sợ dạy hư đám học trò này à.

“Nghiên Trung còn đáng tin hơn cậu”.
“Này!”.

Cố Minh bước ra cửa.

“Chẳng qua cậu làm thầy lâu hơn thôi mà.

Tôi còn làm tốt hơn cậu”.
“Hai người các cậu đã quyên cái gì cho trường vậy? Thư viện hay căn tin”.
“…”.


Cố Minh không nói gì, hơi gãi đầu.
“…”.

Các bạn học.
“Dạy cho đàng hoàng, đều là sinh viên tốt”.

Từ Khiêm nhắc nhở anh.
Cố Minh tự nhiên gật đầu, như một đứa trẻ làm sai.

Đứng nghe Từ Khiêm giải thích.
“Tôi dạy đàng hoàng mà.

Chẳng qua tôi sợ Thanh Thanh bị cướp đi”.

Cố Minh nói.
“…”.

Thanh Thanh thật sự cạn lời với anh luôn rồi.
“Với lại không có gì làm, nên nghe cậu nói đi dạy lại nên tôi cũng muốn thử, hèn chi năm xưa cậu cãi cha mẹ như vậy.”
“…”.

Từ Khiêm cãi cha cãi mẹ.
“…”.

Các bạn học vốn đa số học với Từ Khiêm rất nhiều, cũng chỉ biết gia đình anh rất khá giả, lại còn được hiệu trưởng cho một phòng riêng.
Sự đối đãi hoàn toàn khác với các thầy cô giáo trong trường.
Thì ra thầy ấy cũng có một thời kỳ phản nghịch như vậy.

Làm theo sở thích của mình mặc cho sự phản đối của gia đình.
Từ Khiêm đi dạy được hơn năm năm, số lần đứng lớp còn rất nhiều, không chỉ dạy hay mà kinh nghiệm thực tiễn lại rất nhiều.

Cộng thêm các kiến thức cũng rất phong phú.
Thêm việc anh đẹp trai phong thái chững chạc, nên các bạn học, đặc biệt là sinh viên nữ luôn tìm đến lớp của anh mà đăng ký học.
Chỉ là sau này anh đã rời trường vì việc kinh doanh của gia đình, nhưng bây giờ trở lại dạy học vì vợ.

Còn kéo theo anh em của mình đến nữa.
“Được rồi.

Thầy giáo mới đến, các em học đi, hôm sao đến tiết học của tôi, tôi sẽ hỏi lại.

Ai trả lời không được sẽ bị phạt”.

Từ Khiêm cười nói.
“…”.

Các bạn sinh viên lại không vui rồi!
“Anh đến đưa đồ cho em, hôm nay anh có chút việc gấp không đón em đi ăn được”.

Từ Khiêm đưa cho Nghi An một cái túi.


“Em tự đi ăn nhé”.
“Dạ vâng”.

Nghi An cũng không hỏi anh là đi đâu.

Từ Khiêm cười rồi đi ra khỏi lớp.

Để lớp lại cho Cố Minh dạy học.
Lần đầu đến lớp, Cố Minh cũng không quen lắm, nhưng dựa vào kinh nghiệm của mình, nên đã trả lời một số câu hỏi của các bạn sinh viên.
“May mày anh Cảnh Hoài nhà cậu không như họ”.

Nghi An nói với Giản Ái.
“…”.

Giản Ái nhìn Cố Minh đứng trên lớp, rồi nghĩ lại Lục Nghiên Trung hôm qua.

Tưởng tượng Trần Cảnh Hoài mà đứng trên bục giảng thì sẽ như thế nào.
Anh là một quân nhân.

Khuôn mặt lạnh lùng âm trầm.

Đứng trên đây các sinh viên không chạy hết mới lạ.
Được rồi.

Cũng may Trần Cảnh Hoài cũng còn hơn họ, không làm những chuyện trẻ con này.
“Công việc ở bộ tư lệnh rất nhiều, khoảng hơn một năm nữa anh ấy mới hoàn thành.

Tạm thời vẫn chưa rời khỏi quân đội được”.

Giản Ái giải thích.
“Ừm.

Tớ có nghe Từ Khiêm nói.

Xem ra chúng ta đợi con sinh ra mới kết hôn”.

Nghi An cười.
“Ừm! Qua tuần tớ sẽ đi đăng ký kết hôn, cậu thì khi nào”.
“Tớ cũng chưa rõ”.

Nghi An cũng không biết làm sao.

“Nhưng sẽ đi đăng ký kết hôn trước đó.”.
“Hay chúng ta đi cùng một ngày đi”.

Giản Ái đề nghị.
Nghi An thấy cũng không tồi nên đã đồng ý.

Chỉ là khi hai người họ nói cho Từ Khiêm và Trần Cảnh Hoài biết thì bị phản đối.
Họ chỉ muốn đi riêng mà thôi.
Nghi An với Giản Ái nhìn nhau, rồi cười hề hề.
Được rồi! Bỏ qua đi.
Cái gì cũng giống nhau nhưng có một số chuyện thì lại không như vậy.

Thôi vậy.

Bất lực quá.

Tiết học nhanh chóng kết khi đó.


Mọi người tạm biệt nhau ra về.
Vốn định đi ăn cùng với Từ Khiêm nhưng anh lại có việc gấp nên đã thôi.

Nên định đi cùng với các bạn của mình.
“Đi thôi.

Anh đưa các em đi ăn”.

Cố Minh nói.
“Được đó anh hai”.
Mọi người cũng đồng ý.

Nhưng khi ra đến bãi đỗ xe thì thấy Lục Nghiên Trung đứng ở đó.
“Anh~~”.

Cố Hân vứt bỏ anh trai mình chạy lại ôm lấy Lục Nghiên Trung.
“…”.

Cố Minh! Được rồi.

Xem như anh không có em gái vậy.

Cái con nhỏ mê trai này không phải em gái của mình.
Nó chết rồi.
“Nhớ anh quá đi thôi”.

Cố Hân ôm anh mà nói.
“Ừm.

Anh cũng nhớ em, đưa em đi ăn nhé”.
“Được được.

Nhưng đi cùng với mọi người không anh, anh trai em hôm nay đi dạy học đó”.
“Đi chứ”.
Thế là mọi người đi chung với nhau trong một chiếc xe.

Xe của Cố Minh là loại bảy chổ nên ngồi rất thoải mái.

Bốn cô gái ngồi sau và Cố Minh lái xe, Lục Nghiên Trung ngồi ghế phụ.
Đây cũng là điều rất hiển nhiên.

Lục Nghiên Trung được trợ lý đưa đến rồi anh ta đi về.

Vốn định để Cố Hân lái xe đưa anh đi nên cuối cùng là đi với Cố Minh.
Điều là người quen biết của nhau, nên mọi việc điều không có gì xảy ra.

Cố Minh lái xe nên không thể uống rượu, còn Lục Nghiên Trung cũng đang trong quá trình điều trị nên tạm ngưng một thời gian.
Tay của anh tạm thời không có cảm giác nên mọi thứ không được quen cho lắm.

Nhưng anh không phải là loại người dễ tự tin nên cũng không có gì lớn lao.
Chỉ là mất thời gian một chút mà thôi.
Khi đó anh bị trúng đạn nhưng không được lấy ra sớm nên tạm thời bị tổn thương, cộng thêm việc khi lấy đạn ra nhưng không có thuốc tốt nhất nên phải tốn chút thời gian.
Cũng không hẳn là không còn cơ hội.
Bác sĩ cũng đã nói rồi, nhanh nhất thì một năm chậm thì ba năm sẽ hồi phục.
Anh với Cố Hân đã đi rất nhiều nơi rồi, cũng chỉ có kết quả như vậy.
Cũng may bên cạnh anh còn có Cố Hân, nếu không thì…Lục Nghiên Trung xoa đầu Cố Hân.
Cố Hân đang ăn không hiểu gì lại nhìn anh, sau đó thì anh lau đi vết sa tế dính trên môi cô nàng.
Cố Hân lại vui vẻ ăn tiếp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.