Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 207: 207: Một Công Đôi Việc - Hạ Được Nhà Họ Đoàn Lấy Lại Công Bằng Cho Mọi Người




Tại phòng khách sạn Hà Khải, Cố Hân đang lướt điện thoại thì thấy đoạn video đang thác loạn của Đoàn Ân Nhi thì king ngạc không thôi.
Mẹ nó! Chuyện hay như vậy mà mình không được xem trực tiếp.

Mẹ nó chứ.
Tức thật!!
Cái đồ chó Nghiên Trung này, kiểu này ở đó xem đến mê chết mê sống luôn rồi.
Chà.

Ngực này.

Mông này….đầy đặn thật chứ.

Cố Hân vừa xem vừa khen Đoàn Ân Nhi đẹp lại còn hấp dẫn.

Xem đến say mê đến khi có người đi vào cô ấy cũng không biết.
“Em xem gì vậy”.

“Xem video của Đoàn Ân Nhi”.

Cố Hân trả lời.

“Hả??”.
A… cô nhảy lên! Sao anh vào được chứ!!
“Ngã bây giờ”.

Lục Nghiên Trung ném thẻ phòng lên bàn.

“Xem nhập tâm vậy à”.
“A đúng rồi! Nó có đẹp không? Em với nó ai đẹp hơn”.
“Sao anh biết chứ?”.

Anh cởi cúc áo ở tay áo mình.

“Anh có xem đâu”.
“Anh còn muốn xem”.

Cố Hân nhíu mày.

“Đồ chó”.
“Chó đêm nay làm em, đừng mong chạy”.

Anh ném đồng hồ lên bàn.

“Xem mấy cái thứ đó làm gì chứ”.
“Hừ.

Mặc em đi”.

Cố Hân nằm xuống đắp chăn đến ngực, tiếp tục xem video.
Lục Nghiên Trung hết nói, anh thay đồ xong rồi đi tắm cho thoải mái.

“Anh đừng tắm lâu quá”.
Lục Nghiên Trung ừm một tiếng rồi đi vào tắm.

Khi anh bước ra thì trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đèn đã được Cố Hân tắt rồi.
Chỉ còn một ánh đèn mờ mờ ảo ảo mà thôi.

Anh cởi bỏ khăn tắm, sau đó mò đến bên giường.

“Không mặc đồ sao”.
“Dạ…”.

Cố Hân ôm cổ anh.

“Nhớ anh”.
“Anh cũng rất nhớ em”.

Anh hôn l.ên ch.óp mũi cô, sau đó trượt dần xuống, chăn được anh hất tung ra, sau đó chen vào hai đùi mềm mại.
“Anh Nghiên Trung…”.

“Hân Hân..”..

........
Tại khách sạn Diện Châu.
Thanh Thanh cũng thấy tin tức đó.

Vội vàng hỏi Cố Minh.

Nhưng anh chỉ nói đợi anh ở phòng, rồi anh sẽ kể cho cô nghe.
Thanh Thanh hào hứng nằm trên giường đợi anh.
Hơn hai mươi phút sao Cố Minh mới đi đến, mở cửa phòng vào thì thấy Thanh Thanh đã ngủ mất tiêu.
Cũng đã gần mười hai giờ đêm rồi.

“Anh…anh đến rồi ạ”.

Thanh Thanh dịu mắt.

“Đánh thức em sao? Ngủ đi em”.

“Anh ngủ cùng em đi”.
“Được.

Anh thay đồ đã, người mồ hôi nhiều”.
Cố Minh lấy đồ của khách sạn mặc tạm.

Sau đó ôm Thanh Thanh mà ngủ.

“Ngủ đi em”.
“Dạ.

Anh ngủ ngon”.


Thanh Thanh hôn lên môi anh một cái, vui vẻ đi ngủ.
“Thanh Thanh ngủ ngon”.

Họ không nhất thiết phải làm, chuyện còn dài sợ gì không được làm.

Rất nhanh Thanh Thanh đã ngủ say, nhưng Cố Minh sờ sờ lưng cô thấy có gì không ổn? Anh cũng biết là gì rồi.
Áo lót.
Haizzz.

Anh lại giúp cô cởi bỏ áo lót.

“Hả…”.
“Anh giúp em c.ởi á.o l.ót thôi, ngủ đi cưng”.

Thanh Thanh lại ngủ tiếp, mặc cho anh c.ởi áo mình.

Cố Minh thấy hai đỉnh đồi căng tròn thì thèm muốn không thôi.
Anh bóp nhẹ vài cái, sau đó lại mạnh thêm, rồi lại không chịu được mà ngậm m.út.
“Đừng…ưm…”.
“Thanh Thanh…Thanh Thanh”.

Cố Minh đè lên người cô ấy, hai chân được anh đẩy rộng ra.

“Cho anh…Thanh Thanh”.

Không đợi Thanh Thanh trả lời, Cố Minh hôn lên môi cô, ngón tay lại quen thuộc sờ khắp người cô.

Thanh Thanh bị anh sờ đến mềm mại.

Chỉ biết buông thả trầm luân cùng anh.
Cố Minh ban đầu đi vào còn rất nhẹ nhàng lại chậm rãi, nhưng lúc sao thì lại hăng say hì hục ra vào.

Không hề biết mệt mỏi.
Thanh Thanh bị anh làm đến tỉnh cả ngủ, vội vàng ôm lấy hông anh, chuyển động lên xuống rất nhịp nhàng.
“A…Anh ….ưm…”.
Đã nhận định là một đêm say nồng nhiệt.
- --------
Cũng là đêm đó, tại nhà họ Đoàn gà bay chó sủa một đêm không ngủ.
“Đoàn Gia Hành, anh bị tình nghi trong việc đồng phạm cùng với Đoàn Ân Nhi mưu hại cô Hoàng Giản Ái và Lục Nghi An.

Mời anh theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra”.

Nói là hỗ trợ, nhưng bọn họ áp giải anh như một phạm nhân chính hiệu.

Đoàn Gia Hành muốn phản bác gì đó nhưng vẫn không có lời nào để nói gì bọn họ canh giữ quá cẩn thận.

Gia chủ Đoàn Thế Hào một lúc đu con trai và con gái hốt hoảng không thôi.

Vội vàng chạy đi tìm cách cứu chữa cho bọn họ, nhưng những người khác nghe nói ông cần tìm sự giúp đỡ thì vội tìm cách thoái khác.

Với muôn vàng lý do.
“Xin lỗi tôi bận đưa vợ đi đẻ”.

Phạm tổng nói.
“Xin lỗi con tôi bị đau bao tử, tôi đưa đến đó ngay”.
“Xin lỗi bà cô tôi bị viêm họng nên muốn tôi đến đưa đi bệnh viện”.
“Xin lỗi con chó của vợ tôi bị sốt, tôi phải đưa nó đi đến thú y”.
“…”.

Đoàn Thế Hào mặt mày xám xịt khi gọi đến cho họ, nhưng vẫn luôn bị từ chối.
Cuối cùng anh tìm đến Cố Minh, vì anh đang là bạn trai đương nhiệm của Đoàn Ân Nhi.
Nhưng khi ông gọi đến chỉ nghe tiếng thở d.ốc cùng với tiếng rê.n rỉ đầy mãnh liệt.

“Ông đây đang làm t.ình với vợ mình, con ông là ai? Ông đây chịu biết bao nhiêu cực khổ để tiếp cận ả, giúp ông? Nghi An bị hại đang còn nằm trong viện.

Giúp? Ông đang mơ hả”.

Cố Minh tạm ngừng cuộc yêu, mắng mỏ ông đủ chuyện.

“Cậu….”.

Đoàn Thế Hào tức nói chuyện không ra hơi.

“Cái ả đó còn lâu mới bằng Thanh Thanh nhà tôi.

Hừ”.

Cố Minh tắt máy sao đó lại tiếp tục hành sự.
“Thằng khốn nạn”.

Ông ta tức tối đập vỡ điện thoại.

Không ngờ bọn họ hợp tác lại hại nhà ông như vậy chứ.

Mẹ kiếp.
......
Ngay sau đó, đoạn video đang thác loạn tập thể của Đoàn Ân Nhi cùng với vài người đàn ông.

Trong đoạn video đó, có hiện rõ việc Đoàn Ân Nhi đang uốn éo không ngừng, sao đó thì mặc cho họ ra vào phía trước với phía sau.

Hình ảnh đầy d.âm mỹ.
Thậm chí ả còn sử dụng thuốc để tăng thêm k.ích th.ích mới mẻ.

Không ngừng ở dưới thân những người đàn ông đó giúp họ phát tiết.
Bọn họ còn thấy rất rõ việc ả ngậm m.út, l.iếm m.út những tiểu đệ đó.

Động tác vô cùng thuần phục và nhuần nhuyễn.

Những cậu ấm khác thấy thì hưng phấn không thôi, nhìn chầm chầm vào hình ảnh của ả mà tự sướng phát tiết cho bản thân.
Còn các cô chiêu thì khinh bỉ không thôi, vẫn là hai trạng thái khác nhau.
Đoàn Ân Nhi ở trong trại giam chỉ thoát một chiếc áo của nhân viên cảnh sát, ngồi co ro một góc, không có một sự ân năn nhưng trên mặt hiện ra sự căm tức, và độc ác thấy rõ.
“Chúng tôi đã kiểm tra rồi, cô có chất cấm trong đó”.

Nhân viên cảnh sát nói.
“Thì đã sao? Cùng lắm thì phạt tiền tôi sẽ được bảo lãnh”.

Ả khinh khỉnh nói.
“Vậy thì mỏi mắt mong chờ”.


Anh ta cũng không nói gì thêm.

“Mong cô vui mừng thêm, vì đội trưởng đã tìm được chất độc còn lại trong nhà của cô rồi”.

Anh khom người nói vào tai của ả.

“Để xem cô còn vui được không?”.
“Các người…”.

Hai mắt ả trợn lên.
“Canh giữ cho cẩn thận, đừng để loại người này có thể làm nảy sinh ham m.uốn của các anh em”.

“Vâng thưa thiếu uý”.
- ------
Các nhân viên chuyên viên ở phòng thí nghiệm, tích cực điều tra và kiểm tra, trong lọ thuốc bí ẩn ở nhà của Đoàn Ân Nhi phát hiện có chất độc sọc vàng, qua nghiên cứu thì nồng độ độc và huyết thanh điều trùng khớp với nhau.
Trần Cảnh Hoài nhìn báo cáo lúc này mới nhẹ người.
“Sao em lại ra ngoài rồi”.

“Em không sao? Có kết quả chưa anh”.
“Có, có thể bắt ả rồi”.

Trần Cảnh Hoài thoát áo cho cô.

“Cũng đã đến lúc để xử lý mọi chuyện”.
“Đúng vậy”.

Trần Cảnh Hoài ở nhà một lúc sau đó thì đi đến nhà của Từ Khiêm, anh cùng với Cố Minh, Lục Nghiên Trung và Từ Khiêm đi đến nhà họ Đoàn.
“…”.

Không phải các anh xích mích không thể giảng hoà được với nhau à?
Nhìn họ vui vẻ đi chung với nhau nào có giống như lời đồn suy đoán đâu.
Bành.
Cổng lớn nhà họ Đoàn bị Lục Nghiên Trung cho nổ tung đi.

Bốn người họ một thân tay trang, thần thái uy nghiêm oai phong đi vào nhà họ.
“Lệnh bắt giữ Đoàn Thế Hào vì tội tàng trữ chất trái phép”.

Trần Cảnh Hoài nhìn họ.

“Chúc mừng các vị.

Được gặp con gái”.
“Cậu…”.

“Giải đi”.

Vừa dứt lời thì có vài nhân viên cảnh sát đi đến còng tay Đoàn Thế Hào lại, có vài người nhà họ Đoàn cũng nằm trong phạm vi tầm ngắm, nên cũng áp giải về đồn để điều tra sơ bộ.
Mọi chuyện cứ như vậy mà kết khúc.

Cứ tưởng Đoàn Ân Nhi rất hay, tính toán rất cẩn thận không ngờ lại sơ hở cất giữ độc rắn đó nhằm toan tính với người khác.

Không ngờ là trên đó còn có dấu vân tay của Đoàn Gia Hành anh trai ả.

Trên bình dưỡng khí bọn họ cũng phát hiện ra một dấu vết lạ, qua xét nghiệm cẩn thận thì dấu đó thuộc về vết sơn dầu cao cấp chuyên dùng vẽ tranh.

Tại nhà họ Đoàn cũng phát hiện ra dấu vết đó.
Trong quá trình điều tra, hắn cũng đã thừa nhận việc mình có góp phần gây ra tai nạn cho Nghi An..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.