Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 213: 213: Chuyển Đến Nơi Khác Học




Từ Khiêm không yên tâm về cô lắm, nên cũng đi đến trường học đón con về.
“Nếu muốn con trai tôi xin lỗi thì con cô phải nên xin lỗi nó trước vì nói nó không có mẹ”.

Nghi An nói.

“Còn khômg thì đừng hòng”.
“Mày…con khốn”.

Bà mẹ tức thôi rồi.

“Anh đuổi học hai đứa nhóc con này đi”.
“Hả? À được”.

Ông ta có quen biết với hiệu trưởng nên chuyện này không quá khó khăn.
Nhưng vì sắc đẹp của Nghi An nên ông ta chưa làm theo lời vợ mình nói.

Bà vợ thì tức tối, chỉ tay vào mặt Nghi An mà mắng.
Sau đó bà ta còn nhào đến phía cô, nhưng Nghi An tránh đi được, nhưng không ngờ tên nhóc con mập kia lại xô ngã An Nghiêm.
Thấy em trai mình bị ngã Nghi Niệm cũng không chịu thua thiệt.

Xông đến can ra.

Hiện trường xáo trộn cả lên.
“Mẹ nó.

Dám đánh con tao hả”.

Nghi An không chịu nhịn nữa cô đạp ngã người đàn bà kia.

Thấy vợ mình bị đánh ông chồng liền muốn can ra thì bị Từ Khiêm ngăn lại.
“Mày là thằng nào hả?”.

“Mày mà cũng xứng”.

Anh bẻ ngược tay của ông ta lại, sau đó đỡ Nghi An đứng dậy.

Hai đứa nhỏ thấy ba mình đến thì vui không thôi.

Oa oa.
“Ba…họ đánh mẹ, đánh bọn con”.

“Ở đây là trường học? Chứ không phải cái chợ? Cô là giáo viên ở đây tại sao không ngăn cản”.

Từ Khiêm nhìn cô giáo.

“Tôi càng không biết được con mình ở đây đi học lại nói bọn nó không có mẹ”.
“Tôi…”.

“Thằng khốn”.

Ông chồng cắt ngang lời cô giáo.

“Bọn bây chờ đó cho tao.


Tao sẽ đuổi cổ hai đứa con mày”.
“Tôi chờ”.

Anh không nhìn ông ta.

“Em có sao không”.
“Em thì có sao?”.

Nghi An cười.

“Nếu có dao thì hay rồi”.

Cô sẽ cho họ một dao vì dám đánh hai đứa con của mình.

“Em hay thật…”.

Anh thật sự cạn khô lời luôn rồi.

Nhưng lại không thể trách mắng một chút nào, ngược lại càng thêm dung túng bội phần.
.....
Một lát sao hiệu trưởng đi đến.
Một nhà bốn người các anh ngồi ở ghế chờ đợi, Nghi Niệm cảm thấy đói nên còn ăn bánh mẹ mình mua cho.

Cậu bé mập thấy mà thèm, nằn nặc đòi mẹ mình mua cho.
Nhưng bà ta lại khômg muốn hạ mình đi mua bánh đó.
Thế là cậu bé khóc lóc ỉ ôi.
Thấy con mình không chịu nín, bà ta liền đi đến.

“Bao nhiêu một hộp, tôi mua”.
“Không bán”.

Từ Khiêm lên tiếng.

“Cút đi chổ khác”.
“Cậu…”.

“Con ăn nhiều quá làm sao ăn cơm được”.

Nghi An xoa đầu cô bé.

“Nhưng ngon mà”.

Cô bé đút cho mẹ mình một miếng bánh.

“Hôm trước chơi với Cảnh Tinh, dì Giản Ái cũng mua cái này cho con”.
“Ừm.

Ăn ít thôi đó”.
“Dạ”.

Nghi Niệm ăn thêm vài miếng, không quên đưa cho ba và em trai một miếng bánh để ăn.


Khi thấy hiệu trưởng đi đến, đôi vợ chồng kia mới thôi hung hăng.

Nhưng nghĩ mình là người có căn cơ, chống lưng.

Hắn cũng đã điều tra đôi vợ chồng kia rồi.

Hai đứa nhỏ lại càng không theo họ ba.

Nên họ không lo lắng lắm.
Thấy Từ Khiêm ngồi ở bàn đợi mình, hiệu trưởng lau trán.

Thầm nghĩ, lần này gây to rồi, có khi thư viện hoặc khu vui chơi điều không được xây dựng nên thì hơn đó chứ.
Ông lại nhìn hai đứa nhỏ, sau đó thì tên nhóc con mập.

Tính ra…ông thở dài…vẫn là hai đứa nhỏ này không sao, nếu như có sao thì e là chuyện này không bỏ qua được rồi.
“Ông mau đuổi học hai đứa nhóc con này cho tôi! Tôi sẽ quyên tặng cho trường một khu vực ăn uống”.

Ông chồng mập lên tiếng.

“Tôi là giám đốc của Thịnh Phát”.
Trước mặt tôi còn là vị giám đốc của Từ thị đây nè! Đồ ngu ngốc.

Hiệu trưởng chỉ muốn đá bay tên này ra khỏi văn phòng mà thôi.
Đồ ngu!
Chê chuyện lớn chưa đủ à.

Từ Khiêm im lặng không nói gì, cũng không có bất kỳ động tác nào.

Nhưng điều này cũng đủ làm cho hiệu trưởng phải sợ hãi.
Trường mẫu giáo này, đang chuẩn bị nâng cấp thành trường quốc tế nếu như có sự trợ cấp và điều hành từ phía Từ Khiêm.
“Anh Từ…”.

Hiệu trưởng không thèm để ý đến ông mập đó.

“Chúng tôi xin lỗi vì chuyện không may xảy ra.

Anh có…”.
“Không thể”.

Từ Khiêm thoát tay cắt ngang lời nói của hiệu trưởng.

“Tài trợ cũng đừng nghĩ đến.

Hôm nay tôi làm thủ tục thôi học cho hai đứa con nhà tôi”.

Anh muốn đưa bọn trẻ đến nơi khác học tốt hơn.

Để học ở môi trường này cũng không ổn, có ngày con trai của anh cũng sẽ đánh người khác mà thôi.
Cô con gái cũng không phải người chịu thiệt.


Ai có thể dạy bảo bọn nhỏ đây?
Trần Cảnh Hoài? Ai cũng biết, anh cưng con nhất.

Cho nên không cần nghĩ đến việc đưa đến cho Cảnh Hoài đâu.

Ba đứa nhỏ mà gộp lại, khác nào cái chợ.

“Sao mà được.

Chúng ta đã thoả thuận…”.

“Hiệu trưởng.

Người cũng từng nói, để bọn nhỏ học, cũng sẽ rất tốt”.

Từ Khiêm nhìn ông.

“Vậy ông nhìn xem hai đứa nhỏ nhà tôi đi học đi”.
“Bọn nó ở nhà chưa từng bị bắt nạt.

Cũng không có ai nói không có mẹ”.
“Tôi…”.
Hiệu trưởng khó chịu vì việc đã xảy ra.

Nói đúng hơn là ông ta cũng không quan tâm lắm, vì lúc trước ông cũng chưa từng thấy vợ của Từ Khiêm đến.

Bây giờ…
“Con muốn đến chơi với anh Hàm Duyên”.

An Nghiêm níu tay áo của anh.

“Con nghe nói anh ấy học ở phía nam rất vui”.
“Không được”.

Nghi An phản đối.

Phía nam quá xa họ, việc này lâu lâu thì đến chơi được, chứ ở lại thì không được.
“Không phải mẹ cũng thích dì nhỏ Thanh sao?”.

Nghi Niệm không hiểu sao mẹ mình lại từ chối chứ?
“Hai đứa mà lộn xộn.

Mẹ cho đi luôn”.

Nghi An cảnh cáo con mình,
Hai đứa nhỏ biết không thay đổi được mẹ, nên định về nhà tìm cách sau mới được.

“Anh Từ…anh…”.

“Hiệu trưởng.

Chỉ cần ông đuổi học hai đứa nhóc này chúng tôi sẽ quyên góp cho trường một khu trò chơi”.

Người phụ nữ kia lên tiếng.

“Chỉ cần hai đứa nhỏ kia xin lỗi con trai tôi là được”.
“Con trai cô đánh người? Khi dễ bạn học, đây chính là bôi nhọ danh dự nhân phẩm của người khác? Đánh bạn học chính là bạo lực học đường.

Muốn con tôi xin lỗi”.

Nghi An nhìn bà ta.


“Nằm mơ”.
“Mày..”.

Bà ta đứng dậy đập bàn.

Lồng ngực phập phồng vì Nghi An.

“Hiệu trưởng! Ông hãy mau tống cổ gia đình này cho tôi”.

Bà ta gào lên.
“Im đi”.

Hiệu trưởng làm sao dám chứ.

Vội vàng nạt lại họ.

Ông chồng nghe hiệu trưởng hét lên với vợ mình thì nhíu mày lại nhìn vào hiệu trưởng một cách khó chịu.

Nhưng nghĩ lại ông thấy người đàn ông ngồi trước mặt mình có chút quen thuộc.

Đang cố nhớ lại thì bỗng nhiên thấy có một đoàn người đi vào.
Bà vợ lại tưởng chồng mình kêu người đến nên hống hách không thôi.

Vội vàng bảo họ bắt hai người Nghi An Từ Khiêm lại đưa đến đồn cảnh sát bắt giam vài ngày.
Nghi An cũng khâm phục trí tưởng tượng của bà ta quá rồi đó chứ.
Kêu người của cô đến bắt cô? Hay thật.
“Bà là ai? Để anh Từ và cô Lục đây đợi lâu, chúng tôi xin lôi”.

“Không sao.

Làm việc đi, rồi cứ theo pháp luật mà làm”.

Từ Khiêm bế hai đứa con của mình lên.

“Để cho họ biết có vài người không nên động đến”.
“Được”.

“Anh Từ…Từ Khiêm”.

Người đàn ông sợ xanh mặt, cuối cùng ông ta cũng nhớ ra là ai rồi.
Nhưng bà vợ thì lại không biết, khi thấy Từ Khiêm bế con muốn bỏ đi thì bà ta liền đứng lên ngăn lại.

Thì bị đám người kia chặn lại.

Nhưng bị bà ta mắng chửi không thôi.
“Im đi! Đồ ngu”.

Ông chồng quát vợ mình.

“Ông…”.
“Bà Trần Ngọc Hà, chúng tôi là đoàn luật sư thành phố C này, bà đang bôi nhọ danh dự nhân phẩm của Lục tiểu thư và có hành vi mang tính bạo lực với cô ấy.

Mời bà đi theo chúng tôi một chuyến”.

“Các người…”.

Bà vợ hoảng sợ, lùi lại về sau.

Nhưng cũng không được, vì đã bị hai đồng chí cảnh sát giữ lấy và đưa về đồn cảnh sát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.