Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 215: 215: Có Em Và Con Là Đủ




Từ Khiêm về đến nhà thì Nghi An cũng mới vừa đi tắm.

Anh vào thư phòng làm việc một chút.
Nghi An tắm xong thì đi tìm anh.

“Anh bận sao ạ”.
“Có bài tập của sinh viên.

Em ăn cơm đi.”
“Vậy anh làm đi.

Mà anh ăn chưa vậy anh”.
“Anh ăn rồi.

Em ăn đi”.
“Vâng ạ“.

Nghi An đi xuống nhà, ngồi ăn cơm anh mua về, biết Nghi An dự định sẽ đi học lại nên anh không muốn nghĩ việc dạy.
Với lại, một tuần anh chỉ dạy ba môn, có 6 tiết mà thôi.

Ăn cơm xong, Nghi An ngồi xem video của con mình.

Bọn nhỏ được đi chơi với ông bà nên rất vui.

Thật là.

“Em muốn đi đâu chơi không em”.

Anh xuống nhà hỏi cô.
“Mệt lắm…”.

“Vậy sao”.

Anh mỉm cười, ngồi cạnh và ôm vào lòng, lúc sau thì bế cô ngồi lên đùi mình.

Quần áo của cả hai bắt đầu sộc xệch.

Nghi An đắm chìm vào nụ hôn của anh mang lại cho mình.

Cô ngồi trên đùi anh, hai chân dạng ra, tay thì ôm cổ anh để chuyển động.
Đến khi bị anh hôn cô hít thở không xong thì mới vội buông ra.

Nghi An hít thở, Từ Khiêm cởi khoá áo lót của cô ra, Nghi An liế.m yết hầu của anh.

Từ Khiêm liền rung lên.

Ha ha.

Nghi An ôm cổ anh mà cười.


Sau đó lại cắn thêm một cái.
“Chết tiệt!!”.

Anh nhéo eo cô một cái.

“Hôm nay đừng mong anh tha cho em”.

“Đáng ghét”.

Từ Khiêm đưa ngón tay mình vào trong thăm dò u cốc bí mật kia.

Nghi An bấu mạnh vào lưng anh.

“Ngứa…”.

Cô khẽ than.

Từ Khiêm càng di chuyển nhanh thêm, một ngón rồi lại thêm ngón nữa.

Nghi An ngã ra phía sau từ khi nào, cô được anh để dựa vào bàn trà.

“Ưm…muốn…”.
“Mau cho em…a…”.
“Ừm”.

Anh nhanh chóng rút tay mình ra rồi tiến vào.
“A…”.

Cả hai cùng kêu lên.

“Chậm….chậm lại….nhanh quá…”.

Nghi An há miệng th./ở dố.c, phía dưới có vật cản của anh nên nơi đó càng thêm c.ăng trướ.ng, trướng đến điên dại.
Từ Khiêm gia tăng tốc độ của mình thêm, tiếng cạnh bàn phát ra âm thanh ‘cọt kẹt’.

Cũng không làm ảnh hưởng đến cuộc yêu của họ.

Anh ôm người cô lên, tay anh ôm lấy mông cô, từng chút một đâm sâu vào trong Nghi An.
Lúc sau, anh đổi tư thế, thấy tư thế này chưa vào sâu lắm, anh chuyển người, để mình chống chân xuống đất, anh để cô chống chân rồi khom người dựa vào sô pha.

Anh lại đi vào từ phía sau.
Hai chân cô được anh mở rộng hết cỡ, Nghi An gục xuống sô pha hai tay chống xuống tìm điểm tựa.

Da thịt va chạm vào nhau, tạo thành tiếng nhạy cảm ‘bạch bạch…bạch bạch’.
“Sướng không em”.
“A…sướng…”.
“Từ Khiêm…a…”.


Nghi An nức nở, vì động tác dồn dập của anh mang lại.

Thân thể nhiệt tình va chạm, làm đủ tư thế, đủ mọi cách.

Biết Nghi An sướng, nên anh không hề giảm tốc độ, ngược lại càng thêm mạnh, Nghi An bị anh đâm đến tinh thần mơ màng, hai mắt đẫm nước mắt, cũng nhoè đi, cổ họng khô rát vì rê/n rỉ đáp trả lại anh.
Dường như sắp không chịu nổi nữa.

Nhưng cô biết anh chưa tha cho mình dễ như vậy đâu.

Anh còn sung sức như vậy cơ mà.
“Anh sắp ra rồi, ngoan nhé”.
“A….ư…”.
Sắp bắn, nên anh làm rất nhanh, lại sâu.

Đến khi phóng thích hết thì mới buông tha cho cô.

Anh còn luyến tiếc, làm thêm vài cái rồi mới rút ra.

Như vẫn chưa thể thoả mãn chuyện ân ái này vậy đó, nhưng không sao, họ còn nhiều thời gian lắm.

Không vội được đâu.

Bữa tiệc chỉ mới là món chính thôi, còn nhiều món khác nữa.
Lúc này, Nghi An đã mềm nhũn đi, gục mặt xuống ghế, mông vẫn được anh giữ lấy.

Chết mất thôi, sướng thì sướng, nhưng…mất sức thật đó chứ chẳng đùa.

......
Cả ngày hôm đó, Nghi An bị anh làm đến mệt mỏi, chỉ cần anh ha.m m.uốn thì đều sẽ đè cô ra mà làm, cho dù bất cứ nơi nào trong nhà.

Từ Khiêm đều không bỏ qua cho cô.

Không có ai làm phiền hay cắt ngang.

Từ Khiêm rất tận hưởng thời gian này.

Chỉ khổ cho Nghi An, mệt mỏi nhưng vẫn phải bị làm.

Muốn hay không muốn, khi đối mặt với sự trêu chọc của anh, cô đều đầu hàng sớm.

Ăn rồi lại làm…làm rồi lại ăn.

“Đừng…tha cho em đi”.

Cô nằm sấp trên giường, chân đấp hờ ở mông, thoát tay xin anh.
Đã hơn hai giờ chiều, anh mới làm xong một lần nữa, bây giờ hai mí mắt cô mở không lên luôn rồi.


Anh đã làm tổng cộng năm lần, tính luôn lúc sáng, mà giờ đến tối thì còn rất lâu.

Nghi An thấy thương cho mình quá đi thôi, hối hận vì đã chiều anh như vậy.
Anh cũng biết cô mệt rồi, nên không làm nữa, lấy quần áo đem đi giặt.
“Xấu xa”.

Nghi An ở bên ngoài làu bàu mắng anh cũng liền ngủ đi.
Giặt đồ xong, anh đi ra thấy cô đã ngủ thì leo lên giường ngủ cùng, bù lại sức cho tối nay nữa mà, phải biết nghĩ ngơi, ăn uống hợp lý chứ.
.......
Mấy ngày sau đó.
Từ Khiêm bàn với cô là đưa đến phía nam để cho học tốt hơn, vì Cảnh Tinh cũng được đưa đến.
Vì quá quậy phá.

Cảnh Hoài đau đầu với con trai mình, đúng lúc nghe nói Từ Khiêm muốn đi đến phía nam.

Anh nhảy số rất nhanh.
Nên ném hết đến cho Minh Hoàng Lễ dạy bảo đi cho rồi.

Để vợ chồng anh được thoải mái.

Giản Ái cũng sắp sinh rồi, nên anh muốn tận hưởng thêm, để khi bụng lớn đến tháng thứ tám anh lại không thể làm, đến khi sinh con, cũng gần một năm.

Nghi An và Giản Ái không muốn xa con, nhưng ba đứa nhỏ lại rất hào hứng.

Cuối cùng thì… 5 người ngồi trên xe, xuất phát đến phía nam giao con.
......
Tiện thể Nghi An cũng kiểm tra sức khoẻ của mình lại, biết mọi chuyện điều ổn, nên cô mới bớt lo.
“Vậy…nếu như tôi muốn mang thai, vậy có được không”.

Nghi An hỏi Thanh Nguyệt.
“Tôi đã nói rõ với anh Từ rồi.

Không được”.

Thanh Nguyệt trả lời rồi rời đi.
“Anh không cần có thêm con đâu”.

“Vâng ạ”.

Nghi An thở dài trong lòng.

“Chúng ta có Nghi Niệm, An Nghiêm là đủ”.

Từ Khiêm đưa cô đi về.

“Với anh, không ai quan trọng hơn mạng em”.
“Em biết rồi”.

Chuyện có con không thể khẩn cầu được, chỉ còn cách điều trị mà thôi.

Nghi An luôn muốn cho gia đình đông đúc vui vẻ với nhau.
“Thanh Giao đang nghiên cứu thuốc, có thể sẽ có tác dụng”.

Thanh Nguyệt đi rồi quay lại.

“Tạm thời Lục tiểu thư cứ điều dưỡng, mọi chuyện đừng gấp”.

“Được”.
“Nguy hiểm không? Nếu không thì tôi không cần đâu”.

Từ Khiêm hỏi.
“Thuốc điều trị từ Thiên Sơn Tuyết Liên, anh nghĩ xem”.

Thanh Nguyệt gật đầu rời đi.
Biết không nguy hiểm, anh mới yên tâm.

Nhưng nếu có anh thật sự không muốn mạo hiểm một chút nào về chuyện này.
Trên đường về nhà, mọi người mới biết, Thanh Thanh đã mang thai.

Nên Cố Minh vội vàng chuẩn bị cho buổi kết hôn của họ.
“Chúc mừng cậu nhé”.

“Thanh Thanh, được làm mẹ rồi”.
“Mấy tháng rồi”.
“Một tháng”.

“Song hỷ lâm môn, team mẹ bỉm chỉ còn mỗi Cố Hân”.
”Ha ha…nhiều khi Lục Nghiên Trung bị vô sinh đó”.

Cố Minh ôm Thanh Thanh trong lòng, trả lời lại những lời chúc phúc.

Sau đó không quên mắng mỏ Lục Nghiên Trung.

May mà mình không về đích cuối cùng đó chứ, nếu không thì bị chê cười rồi, không uổng công…Cố Minh liếc nhẹ Thanh Thanh đang bấm điện thoại.

Được rồi.

Anh xin lỗi em nhé vợ.

Ai bảo anh muốn được làm cha chứ.

“Nói bậy”.

Cố Hân phản bác lại lời anh trai mình.

“Bọn em chưa muốn có con”.
“Xì”.
“Kệ họ đi em”.

Lục Nghiên Trung mặc đồ ở nhà xoa đầu cô.

Hừ hừ.
Chỉ là lời nói của Cố Minh lại trở thành sự thật.

Khi đó, anh ta vội vàng trốn chạy trước sự truy đuổi của em gái và vợ mình.
Vậy là nay mai họ sẽ kết hôn với nhau, có thể nói Cố Minh đã thành công trong việc đón vợ mình về nhà.

Tối đó, Từ Khiêm lại quấn lấy Nghi An một hồi lâu, dụ dỗ cô kết hôn với mình.

Giữa lúc mơ màng mệt mỏi, Nghi An đã đồng ý.

Lúc này mới được anh tha cho..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.