Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 231: 231: Vợ Của Thầy Từ Là Nghi An




Nghi An cũng thật hết nói với cô gái nhỏ này.

Nhét vào miệng cô một miếng táo.

“Em có sao không?”.

Cố Minh giờ mới quay sang hỏi Nghi An.

“Các em thích gây chuyện như vậy thì lên văn phòng chúng ta giải quyết luôn đi.

Sẵn đây làm rõ việc thân thiết giữa tôi và Nghi An”.
Anh lấy điện thoại gửi tin nhắn, Nghi An vội ngăn anh lại.

“Không được”.
“Gửi đi rồi, được rồi, theo tôi lên văn phòng”.

Cố Minh rời đi.

“Em về ký túc xá đi”.

Anh nói với Tuyết Thanh.
“Em hóng chuyện, với lại em có bằng chứng”.

Tuyết Thanh chỉ vào bút ghi âm của mình.

“Đưa cho anh”.
“Không?”.
“Cái con nhỏ này, anh gọi Hoàng Lễ đến bây giờ”.
“Anh dám, bé sẽ không nói chuyện với anh nữa”.

Tuyết Thanh chống hông hung dữ.

“Sợ ghê”.

Anh rời đi, Nghi An cũng ton ton đi theo, không quên đá mắt với Tuyết Thanh, nếu đã có chuyện hay để xem, tội gì không kéo theo đồng minh cho mình chứ.

......
Tại văn phòng hiệu trưởng.
Khi nhìn thấy Tuyết Thanh thì ông lại đau đầu.

Cách đây không lâu lại gây ra một trận cam go sóng gió trong trường.

“Có chuyện gì vậy”.
“Có một vài học sinh đánh nhau”.

Thầy giáo đi cùng với Cố Minh nói.


“Tôi không biết lý do vì sao các em học sinh này lại gây chuyện”.

Thầy ấy chỉ vào Nghi An và các nữ sinh kia.

“Khi tôi đến nhà ăn thì em ấy đang đứng đó thách thức bọn họ, còn việc xảy ra trước đó tôi không rõ”.

Thầy ấy có sao nói vậy, không thẹn với lương tâm.

Cũng không cần biết mối quan hệ của họ là gì, nếu làm sai thì phải bị phạt mới đúng với phép tắt của trường học.

Nơi này là trường chứ không phải là cái chợ mà các em học sinh có thể nói ra nói vào.
“Từ một em nói đi.

Em bắt đầu đi”.

Thầy hiệu trưởng chỉ vào cô bạn nữ sinh kia.
“Em…”.

Cô ta cũng không biết nói thế nào.

Hiện tại Cố Minh đang ở đây…
“Nhìn tôi làm cái quái gì chứ?”.

Cố Minh nói.

“Thầy ấy kêu cô nói thì nói đi”.
“…em…”.
“Để em nói cho”.

Nghi An lên tiếng.

“Cậu ấy nói em và thầy Cố đây ngoại tình với nhau, lẳng lơ quyến rũ thầy ấy, thậm chí là kiểu nồi nào úp vung đó”.

“….”.

Cố Minh!
“….”.

Mọi người.
Thầy hiệu trưởng lại đau đầu.

Tóc thầy đã bạc lắm rồi, các học sinh sinh viên cũng không tha cho thầy được yên hay sao chứ?
Trời ạ.
Ngoại tình.


Vợ của Từ Khiêm đó!
“Không đúng sao?”.

Cô ta cãi lại.

“Lục Nghi An, cậu có dám nói mình và thầy Cố không thân thiết đi ăn với nhau hay không? Có sinh viên nào được thầy Cố mua thức ăn sáng cho không?”.
“Giai Hà.

Cô ăn nói hàm hồ riết rồi quen đúng không?”.

Nghi An nhìn cô ta.

“Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bậy”.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, thậm chí có hôm hai người cùng nhau đi vào một khách sạn ở bên ngoài”.
Trong mắt của Giai Hà là Nghi An và thầy Cố đang ngoại tình với nhau.
Woa…
Khách sạn luôn kìa.
Họ ngoại tình là có thật sao?
Các bạn sinh viên đứng bên ngoài không khỏi xôn xao.

“Khi nào?”.

Nghi An hoàn toàn không nhớ mình vào khách sạn cùng Cố Minh luôn đó chứ?
Cố Minh cũng đứng hình.

Vãi thật.
“Điên rồi.

Ông đây quanh minh chính đại vào sảnh nhà mình? Cũng gọi là lén lút?”.

Cố Minh văng tục.

“Đồ chó Từ Khiêm! Tại cậu mà ông đây bị hiểu lầm!”.
“Thật ra thì việc này không phải là do lỗi của chị Nghi An”.

Tuyết Thanh xen vào.

“Thầy và mọi người xem đi”.
Tuyết Thanh mở bút ghi âm lên màn hình trình chiếu.

Trong đó là cảnh các cô ngồi ăn rất bình thường, nhưng bên cạnh luôn có những lời nói rất khó nghe.

“Có người tìm đường chết là có thật”.


Cố Minh hớn hở ngồi rót trà mà uống.

Vừa là Nghi An, vừa là nữ ma đầu.

Chà~~.

Có chuyện vui để hóng rồi.

Đi làm thầy giáo vui thật, luôn có chuyện để mà hóng hớt chứ.
Hừm…
Thầy hiệu trưởng và cùng các thầy cô giáo khác nghe rất rõ việc các cô nữ sinh kia cố tình gây chuyện với hai người bọn cô.

Mặc dù Nghi An đã nhịn lấy nhưng khi động đến Từ Khiêm hoặc Cố Minh thì cô mới không nhịn nữa.
Các thầy cô giáo cũ thì không nói, họ biết rất rõ về mối quan hệ giữa bọn họ.

Không chỉ riêng các thầy cô giáo mới.

Từ Khiêm luôn cưng chiều vợ mình hết lòng.
Bây giờ…
Nghi An ăn xong thì rất buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài mấy hồi.

Khi Từ Khiêm đi vào thì đã thấy như vậy.

Đi bên cạnh anh là Minh Hoàng Lễ.
Cả hai đều không có sắc mặt tốt.
“Em có sao không?”.

Từ Khiêm đi lại hỏi cô.

“Ai bắt nạt em”.
“Em không sao”.
Thầy Từ và Lục Nghi An.
Trời ạ.
Chuyện này…cũng giấu kỹ quá rồi đó chứ.
“Đứa nào đánh em?”.

Minh Hoàng Lễ nhìn vợ mình.

Trong mắt anh, những người bắt nạt vợ anh đều đáng chết.
“Ai dám đánh em?”.
“Còn việc gì nữa không? Không thì đi về thôi”.

Sau đó trước ánh mắt của nhiều người, anh gật đầu chào hiệu trưởng rồi ôm Tuyết Thanh rời khỏi văn phòng.
Từ Khiêm xem lại đoạn video đó.

“Nghi An là vợ của tôi? Cố Minh là anh em nhiều năm của tôi? Lục Nghiên Trung là anh trai của em ấy.

Lãnh Thanh Thanh là vợ của Cố Minh và là bạn của em ấy”.

Từ Khiêm nhìn đám người gây chuyện.
“Ở đây là trường học đều là sinh viên các người hiểu đặt đều bôi nhọ danh dự nhân phẩm của người khác hậu quả thế nào không?”.
“Nồi nào úp vung đó? Các người không biết người ta là vợ chồng hợp pháp à? Hay trong mắt các người ai lấy chồng lấy vợ sớm đều lẳng lơ”.
“Có cần tôi đem đến giấy đăng ký kết hôn và khai sinh của các con mình luôn không?”.
“Vợ của tôi đây, tôi còn không dám nói nặng một câu, các người dám nói nặng nói nhẹ”.

“Khách sạn? Ra vào trong khách sạn một nam một nữ là ngoại tình à! Thân thiết với nhau thì mờ ám? Thức ăn sáng đó là tôi nhờ Cố Minh đưa cho vợ mình”.
“Còn khách sạn đó là nhà của Cố Minh, tôi bận việc nên nhờ cậu ta đưa đến sảnh tiệc.

Chắc có lẽ cả đời này của các cô các cậu cũng chưa từng được đến đó nên chỉ luôn biết khi đến khách sạn là trong đầu chỉ nghĩ đến những việc đen tối mà thôi?”.
“Đừng nghĩ ai cũng như bản thân mình?”.
Từ Khiêm nhìn đồng hồ trên tay mình.

“Đoạn video tôi đã xem qua, và cũng hiểu rõ việc các cô cậu ở đây bôi nhọ danh dự của vợ tôi và Cố Minh.

Được rồi.

Luật sư Từ thị đến rồi.

Mời các người”.
Anh không để cho họ nói thêm lời nào.

Vừa dứt lời thì một vài vị luật sư đi vào.

Bọn họ giới thiệu mình là luật sư của Từ thị, hôm nay đến đây là bảo vệ khách hàng của mình là Lục Nghi An và Cố Minh.

Ngoài ra, còn có luật sư của Minh thị đến.

“Ông chủ của chúng tôi nói, nồi nào úp vung đó, nếu phu nhân đã không vui thì lý nào ông chủ lại vui”.

Trợ lý của Minh thị trả lại nguyên văn cho đám người Giai Hà.

“Vụ việc của Từ thị lại là một chuyện.

Phu nhân bị các người mắng một lúc cho nên ông chủ muốn cho các cô đây một bài học”.
Mặc cho đám người Giai Hà la hét, thậm chí cô ta còn muốn gọi luật sư nhà mình đến, nhưng khi nghe nói Minh thị hay Từ thị thì liền từ chối cho dù có ra giá cao đi chăng nữa.

Cũng không dại dội mà đi đối đầu với hai gia đình đó làm gì.
“Không ai đến đâu”.

Cố Minh uống trà xong đứng dậy vươn vai một cái.

Thoải mái thật.

Bọn họ mà dám đến xem như thích tìm đường chết rồi còn gì chứ.

Có ai ngốc đến vậy đâu.
“Xét thấy khi điều tra xong mọi chuyện, về phía các em Giai Hà cố tình gây chuyện với Lục Nghi An và Hoàng Tuyết Thanh nên phạt mỗi người các em viết bản kiểm điểm và đọc lời bản kiểm điểm của mình trong vòng hai tháng.

Sau đó thì công khai xin lỗi hai em học sinh ấy”.
Lời của thầy hiệu trưởng vừa dứt xong thì đám người đó hoảng sợ không thôi.

Giai Hà cũng thông báo cho gia đình mình biết, nhưng khi ba cô ta nói sẽ đến ngay thôi thì cô ta lại yên tâm.

Hất mặt nhìn họ đầy cao ngạo.
Sự việc xử lý xong xuôi thì rời khỏi văn phòng của hiệu trưởng.

Nghi An đi theo Từ Khiêm ra xe và đi về nhà mình, việc còn lại thì giao cho Cố Minh xử lý giúp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.