- Tôi đã cảnh cáo em rất nhiều lần rồi em gái, nhưng mà.... tại sao em vẫn cứ muốn đâm đầu vào nhỉ? Lần trước là chửi tôi, lần này thì đánh tôi, là ai cho em cái gan muốn làm gì tôi thì làm vậy?
- Lẳng lơ sao? Không có lòng tự trọng sao? Em nói tôi như vậy đấy à? Em có muốn biết ý nghĩa thực sự của hai từ đó không? Hay để người chị gái là tôi đây tạo điều kiện để cho em hiểu nhé?
- Có muốn tôi vứt em ra đường và cho em đứng trước mặt đám đàn ông trong quán bar để em hiểu cảm giác lẳng lơ và không có lòng tự trọng là như thế nào không? Hả??
Chữ cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên gằn giọng rất lớn tiếng, tựa như cô đang trút sự tức giận lên người của Âu Dương Na Na vậy.
Sức ép đến từ việc của Tống Dật Nhiên và Âu Dương Vô Thần những ngày qua đã làm cô rất bực bội và khó chịu. Vậy mà lúc này cô còn bị đánh bởi Âu Dương Na Na.
Cú tát đó gần như đã chạm đến sự chịu đựng của cô, làm cô bùng phát và đánh người liên tiếp 3 cái, hơn nữa là còn với sức lực rất mạnh.
Âu Dương Thiên Thiên thu tay về, cô thở một hơi từ lồng ngực mình,cố bình tĩnh lại tâm trạng, cúi ánh mắt như chứa băng rét nhìn xuống, lên tiếng:
- Âu Dương Na Na, em bỏ qua lời cảnh cáo của tôi, cho nó ra ngoài tai như vậy, là vì nghĩ tôi thật sự không dám làm gì em sao?
- Nếu như không phải tôi nể mặt người đàn bà đang nằm chung chăn gối với ba tôi hằng đêm thì tôi sớm đã đuổi em ra khỏi cổng Âu Dương gia rồi. Em là cái thá gì mà dám đánh và mắng tôi hả? Đồ thứ nữ ngoại tộc?
- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lần này tôi sẽ không tha thứ cho em nữa đâu, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi!
Nói rồi, cô nhìn sang đám người hầu đang run rẩy, lên giọng đanh thép:
- Các người mang cô ta về phòng của Bạc Tuyết Cơ, nói rõ là cái này do tôi đánh, 3 cái không thiếu không nhẹ một cái nào.
- Hơn nữa, giải thích rõ ràng cho tôi, là Âu Dương Na Na ra tay đánh tôi trước, 1 cái tát này, là cô ta đánh vào Nhị tiểu thư của Âu Dương gia, Đại tiểu thư của Đường gia, người có địa vị lớn hơn cô ta gấp ngàn lần.
- Để tôi xem xem, bà ta giải quyết chuyện này thế nào. Nếu không thỏa đáng được tôi, vậy thì cứ trực tiếp đưa đến chỗ ba tôi đi!
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên xoay đầu đi thẳng lên phòng, không phí thêm một giây phút nào dành cho kẻ thua cuộc ngồi dưới đất...