Âu Dương Thiên Thiên đánh tới tấp vào người của Âu Dương Vô Thần, tay cô không ngừng dùng lực, cứ thấy chỗ nào trên cơ thể anh ta là đánh vào chỗ đó.
Vừa đánh cô vừa mắng:
- Tên biến thái chết tiệt, bà nhịn anh lâu lắm rồi đấy. Bên ngoài thì luôn tỏ ra lạnh nhạt, không ngờ bên trong lại có mặt cầm thú như thế này.
- Rốt cuộc đêm qua anh đã làm gì tôi hả? Tại sao sáng nay lại ở trên giường? Nói đi!
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh đưa tay lên đỡ, đầu không ngừng lắc lư qua lại, tránh đi những cú đánh của Âu Dương Thiên Thiên.
- Dừng lại, Âu Dương Thiên Thiên, cô dám đánh tôi.... mau dừng lại...
Những lời này lọt vào tai cô gái, thật là như nước đổ đầu trâu, Âu Dương Thiên Thiên mặc kệ hết tất cả, giờ phút này như muốn trút hết sự chịu đựng từ trước đến giờ với người đàn ông trước mặt, vẫn không ngừng đánh:
- Tôi nghe lời anh tôi là con ngốc rồi, bảo dừng lại, anh nằm mơ đi!
- Bây giờ có chịu nói không, tên biến thái? Không nói là tôi đánh chết anh đấy!
- Đánh anh, đánh anh, đánh anh này!
Âu Dương Vô Thần nhíu mày, anh nghiến răng, tránh những đòn đánh từ cô gái, cuối cùng không chịu được nữa, liền đứng thẳng người lên, bắt lấy tay Âu Dương Thiên Thiên đang làm càn, nói:
- Tôi đã bảo cô dừng lại mà, không nghe hả?
Âu Dương Thiên Thiên chề môi, cô lè lưỡi, không ngại đáp trả: