Âu Dương Chấn Đông lúng túng một hồi vẫn không có câu trả lời, đúng lúc này, cô gái ngồi đối diện lại lên tiếng:
- Nhưng mà... tại sao chị lại hỏi như vậy?
Âu Dương Thiên Thiên liếc Âu Dương Vô Thần 1 cái, sau đó quay sang nhìn Âu Dương Hạ Mạt.
Hình như... đây là lần đầu tiên cô nhìn em gái trong "truyền thuyết" một cách trực diện thế này nhỉ?
Lúc nãy không để ý lắm, bây giờ thì đối mặt rồi. A... mặt mũi thật sự không tệ. Gen ngoại hình khá tốt đấy!
Mà nghĩ cũng đúng thôi, Bạc tuyết Cơ vốn xinh đẹp mà, Âu Dương Chấn Đông cũng ưa nhìn, tổ hợp như vậy không lai tạo ra được 2 đứa em đẹp mã của cô thì... vô lí rồi!
Âu Dương Hạ Mạt thấy cô nhìn mình nhưng không nói, bất giác hỏi tiếp:
- Sao chị lại nhìn em như vậy? Không lẽ... em hỏi gì không đúng sao ạ?
Âu Dương Thiên Thiên híp mắt, cô hơi cười, bây giờ mới lên tiếng:
- Hỏi, đương nhiên có thể hỏi rồi, nhưng mà... chị là người đang hỏi mà, từ khi nào em có thể cắt ngang chị để tự hỏi như vậy, hửm?
Hỗn xược! Cô đã 31 tuổi rồi, là bậc tiền bối đấy, ở đâu cái kiểu cô đang hỏi mà xông vào nói vậy hả?
- Hơn nữa, em đang không dùng kính ngữ với chị đó sao? Hạ Mạt?
Mới bao nhiêu tuổi mà không dùng kính ngữ với cô chứ? Trước kia nói với Âu Dương Thiên Thiên trống không như thế nào thì cô không biết. Nhưng bây giờ người đang ở trong thân xác này là cô, xét ở bất kì phương diện nào, cô ta bắt buộc phải dùng kính ngữ!