Âu Dương Thiên Thiên rời khỏi phòng ăn, không gian liền trở nên im ắng kì lạ. Không khí tràn ngập sự nặng nề và bức bối, đến cả những người hầu cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu, rồi cúi gầm mặt xuống.
Đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Từ khi nào mà... lời nói của Nhị tiểu thư lại có sức ảnh hưởng đến tất cả bọn họ như thế?
Âu Dương Na Na nhìn tình hình, cô đảo mắt, lên tiếng đổi chủ đề:
- Anh hai, lần này anh về có tính ở lại đây bao lâu không? Hay là.. cũng sẽ đi tiếp?
Âu Dương Vô Thần một năm chỉ về Âu Dương gia vài lần, bởi vì đa số sự nghiệp của anh phát triển ở bên Mỹ nên chỗ ở của anh cũng ở bên đó là chính. Về Trung Quốc, đơn giản chỉ là làm tròn chữ hiếu, thăm Âu Dương Chấn Đông và ông nội.
Mỗi lần anh về, đều chỉ ở đây tầm 1 ngày là nhiều, hôm sau sẽ lên đường đi lại, điều này ai cũng biết cả. Nhưng mà, mọi người vẫn hay hỏi, nó cứ như một cách thức để trò chuyện với anh vậy.
Bởi vì Âu Dương Vô Thần rất kiệm lời nói mà, không ai hỏi thì anh cũng sẽ im lặng chứ không tự lên tiếng đâu.
Chẳng qua, bây giờ bí bách quá nên Âu Dương Na Na mới lấy ra hỏi vậy thôi, chứ câu trả lời cô đã biết thừa rồi.
Ánh mắt Âu Dương Vô Thần đen láy không cảm xúc, anh chớp mi nhẹ nhàng, đáp:
- Không. Lúc đầu là tính như vậy, nhưng mà.... bây giờ phát sinh thêm chuyện, nên anh sẽ ở Âu Dương gia... vài ngày!
"...."
- ---------...-------------....--------------
Âu Dương Thiên Thiên ra khỏi khu nhà ăn, cô đi dọc theo lối hoa viên về lại dãy phòng của mình.
Mở cửa phòng ra, cô nằm oạch xuống giường, đung đưa hai chân và lẩm bẩm:
- Ai da, Âu Dương Thiên Thiên ơi là Âu Dương Thiên Thiên, gia đình cô sao mà phức tạp thế? Hửm? Tôi chán mấy cái việc truyền thống lắm, có biết không hả!