Lời của Âu Dương Vô Thần phát ra, chất chứa sự tức giận to lớn của anh với người con gái trước mặt.
Anh đã tưởng cô ta đã chấp nhận nó, anh đã nghĩ như vậy... nhưng mà.... cô ta nói ghê tởm sao? Cô ta nghĩ điều mà anh làm là đáng phải khóc vì sợ sao?
Âu Dương Thiên Thiên vẫn chìm đắm trong sự hoảng loạn, cô ta đưa tay lên nắm lấy áo Âu Dương Vô Thần, như muốn bám víu vào anh, run rẩy nói:
Người đàn ông trong bóng đêm phát ra tiếng thở nặng nề, anh nhìn dòng nước ấm từ trên mắt cô chảy xuống tay mình, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét, nhưng không thể làm gì được.
Anh tức giận đến muốn bóp nát cằm của cô ta ngay lập tức, nhưng mà... lại không nỡ đánh Âu Dương Thiên Thiên.
Sau một hồi đắn đo, Âu Dương Vô Thần mím môi, anh thả tay mình khỏi cằm của Âu Dương Thiên Thiên, sau đó gỡ tay cô đang nắm áo mình ra, rồi nhấc chân muốn rời đi.
Thế nhưng, ngay lúc anh quay mặt, Âu Dương Thiên Thiên lại tiếp tục vươn tay ra nắm góc áo anh lại, cô lắc đầu, ánh mắt ngập nước, lên tiếng:
Người đàn ông quay đầu nhìn tay của cô, hờ hững hất văng không chút thương tiếc, sau đó liếc một ánh mắt sắc bén, rồi rời đi.
Âu Dương Thiên Thiên gần như ngồi sụp xuống ngay sau đó, cô thở một cách dồn dập, tay chân đều run rẩy hết lên, đầu như muốn nổ tung.
Những hình ảnh về Tống Dật Nhiên hiện lên trước mắt cô, nụ hôn đầu tiên với hắn năm trung học, nụ hôn với hắn khi trao nhẫn cưới, nụ hôn với hắn khi ở trên giường... tất cả mọi thứ... kinh tởm đến buồn nôn...
- A..... a....aaaa!
Tống Dật Nhiên, tại sao anh lại ở trong đầu tôi? Hãy cút đi, mau cút đi đi!
Âu Dương Vô Thần, tại sao lần này anh không đến cứu tôi nữa? Tại sao anh lại bỏ đi? Tại vì sao?
Mặt Âu Dương Thiên Thiên trắng bệch, nước mắt vẫn chảy dài trên má không ngừng. Cô cúi đầu xuống chạm mặt đất, như muốn thoát khỏi những hình ảnh đang xoay vòng khắp thân thể mình.
Làm ơn... ai đó... đến cứu tôi đi....
Cả một đoạn hành lang dài và tối, chỉ có 1 mình cô gái nằm trên mặt đất, co quắp chịu nỗi đau đớn tâm hồn, không một ai quan tâm... không một ai giúp đỡ....