Anh thật sự không hiểu nổi cô gái này, việc làm của cô ta rất đối lập nhau, vừa muốn anh tới gần lại vừa muốn đẩy anh ra xa, nói những câu nói gây hiểu lầm nhưng hành động lại cứ như không phải.
Thậm chí là lúc nãy, và bây giờ là đến việc nói dối này. Nếu như cô ta ghê tởm anh như vậy, tại sao còn muốn anh tới đón?
Không hiểu nổi! Thật sự không thể hiểu nổi con người này...
- Bắt đầu từ đó thì không thấy rút nữa. À phải, hình như khoảng 7 giờ trước chủ tài khoản này vừa ứng thêm một số nợ từ ngân hàng, chi tiêu tiền cho 4 vé máy bay và shop thời trang ARA của Mỹ, hiện tại mức nợ đã lên tới 25 ngàn tệ*.
*Khoảng 75 triệu đồng.
Âu Dương Vô Thần nghe xong, anh quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, đột nhiên nhăn mày.
Cô ta đã nợ lại còn đi nợ tiếp? Có bị gì không vậy?
Nếu như Âu Dương Chấn Đông đã đưa thẻ, thì cứ lấy đi chứ, còn để lại làm gì. Anh không tin người đang nợ mà lại dễ dàng để quên tiền như thế.
Âu Dương Vô Thần lắc đầu, anh quay người lại, nói vào trong điện thoại:
- Tôi biết rồi!
Dứt lời, anh bỏ điện thoại xuống, ngón tay trỏ đưa lên muốn ấn vào nút kết thúc màu đỏ. Thế nhưng... dường như nghĩ tới thứ gì đó, anh lại đưa điện thoại lên tai mình, nói:
- Khoan đã, cậu...... giúp tôi tạo một chiếc thẻ đen đi, chuyển đến cho tôi trong đêm nay.