Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 244: Chuyện xưa!



Âu Dương Thiên Thiên ngạc nhiên trước lời nói của Hứa Sơ Sơ, không ngờ, cô ấy lại là một fan hâm mộ của Đường Nhược Vũ.

Thấy ánh mắt thích thú của Hứa Sơ Sơ, cô im lặng, nghe cô ấy nói nói tiếp:

- Ừm... nên kể từ đâu nhỉ? Có lẽ là... từ hơn 25 năm trước, lúc đó, tôi chỉ là một học sinh cấp 2, còn mẹ của em, đã là Hoa hậu Trung Quốc rồi.

- Tôi bắt đầu biết đến cô ấy qua một lần gặp ở ngoài đời, khi đó, không hề có máy quay, không hề có phóng viên, không có truyền hình hay truyền thông gì cả, nhưng trong cái rét của mùa đông, tôi đã thấy cô ấy trao những chiếc áo khoác cho những người ăn xin bên lề đường.

- Đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi khi đó mà nói, ngồi trong xe ô tô có máy điều hòa ấm áp, nhìn qua ô cửa sổ, lại thấy một người khác đang chịu đựng từng đợt tuyết mà phát áo khoác, thật sự là có chút hổ thẹn và áy náy.

- Tôi là người nhà giàu, gia đình của tôi vô cùng quyền thế, nhưng mà... tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm điều đó cả, còn cô gái trẻ chỉ hơn tôi vài tuổi đó, lại tốt bụng và ấm áp đến mức khiến người khác hổ thẹn.

- Tuy chỉ là lướt qua, nhưng tôi có thể thấy nụ cười xinh đẹp của cô ấy, sự chân thành của cô ấy, tất cả không phải là giả. Đường Nhược Vũ lúc đó trong đầu của tôi, không phải là một Hoa hậu... mà là một thiên thần.

Hứa Sơ Sơ vừa kể vừa cười, Âu Dương Thiên Thiên thậm chí còn có thể nhận ra sự ngưỡng mộ và tự hào trong ánh mắt của cô.

Hóa ra... mẹ của Âu Dương Thiên Thiên là một cô gái xinh đẹp như vậy!

- Kể từ lúc đó, tôi đã tìm người điều tra về cô ấy, qua rất nhiều tài liệu, tôi mới biết cô ấy là Hoa hậu Trung Quốc. Rồi tôi trở thành fan hâm mộ từ lúc nào không hay, luôn luôn cổ vũ cô ấy trên trường đấu quốc tế.

- Nhìn idol của mình, thông minh, xinh đẹp, từng bước từng bước đoạt giải về cho đất nước, còn lên ngôi Tân Hoa hậu thế giới, tôi đã vô cùng tự hào. Thời điểm vinh quang của cô ấy, tôi đã theo gót chân Đường Nhược Vũ đi mãi tới lúc mất.

- Sau này, lên tới năm cuối cao trung, tôi quyết định đăng kí thi vào trường Nghệ thuật Bắc Kinh, một phần cũng là vì ngưỡng mộ cô ấy. Chỉ là... tôi chọn đi con đường khác, chứ không phải làm Hoa hậu.

- Tôi vẫn xem những chương trình tuyển chọn Tân Hoa hậu suốt nhiều năm nay, nhưng mà... tuyệt nhiên lại không có ai có thể để lại ấn tượng cho tôi nhiều như Đường Nhược Vũ.

- Cô ấy là duy nhất, và cũng là đặc biệt nhất. Vậy nên, tôi đã không thần tượng thêm ai nữa.

Dứt lời, Hứa Sơ Sơ quay sang nhìn Âu Dương Thiên Thiên, nói giọng chân thành:

- Mãi cho đến hôm qua, khi tôi gặp em, những đường nét trên khuôn mặt của em thật sự rất giống Đường Nhược Vũ. Vì nghi ngờ, nên tôi đã tìm hiểu đôi chút, sau đó mới phát hiện ra... em chính là đứa con gái duy nhất mà khi cô ấy còn sống đã sinh ra - Âu Dương Thiên Thiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.