Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 377: Không cần em thích!



Âu Dương Thiên Thiên giật mạnh cánh tay của Âu Dương Vô Thần ra, cô mím môi, quay người lại một lần nữa rời đi.

Lần này, không còn sự ngăn cản nào nữa. Cô cứ thế bình thản cước đến phía cửa phòng. Những tưởng mọi chuyện đến đây đã kết thúc nhưng đột nhiên Âu Dương Vô Thần từ phía sau vụt đứng dậy, anh rời giường lao về phía trước, vươn tay ôm lấy vai của cô gái.

Âu Dương Thiên Thiên đứng hình dừng chân lại, mắt cô mở to ngạc nhiên, dường như không nghĩ đến người đàn ông này sẽ làm như vậy.

Mấp máy môi muốn lên tiếng nhưng cô chợt nghe giọng Âu Dương Vô Thần nói:

- Đừng đi,.

Câu nói từ miệng người đàn ông phát ra, đâm thẳng vào lồng ngực Âu Dương Thiên Thiên, khiến cô đau đớn. Không biết vì sao, hành động này lại làm cô khó chịu đến thế. Trong thâm tâm, thực sự ngứa ngáy không chịu được.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, lẩm bẩm lên tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh hà tất phải như vậy? Đáng sao?

Người đàn ông nghe cô nói, không suy nghĩ ngay lập tức đáp:

- Đáng, bất cứ thứ gì thuộc về em cũng đáng. Chỉ cần em ở lại bên cạnh tôi, thì tất cả cái giá phải trả cũng đều đáng.

- Em nói em sợ, không sao, tôi sẽ bảo vệ em, che chở em, sẽ không để em gặp bất kì hiểm nguy nào nữa. Tôi sẽ toàn tâm toàn lực, dù có phải dùng cả tính mạng của tôi cũng sẽ đem đến sự an toàn mà em mong muốn nhất.

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô lớn tiếng:

- Âu Dương Vô Thần, anh có biết mình đang nói gì hay không? Đừng tùy tiện đặt ra lời thề như vậy.

Thế nhưng, lời nói của cô lúc này là hoàn toàn vô nghĩa, người đàn ông chỉ biết siết chặt vòng tay, nói tiếp:

- Em nói em không còn thích tôi, không sao, tôi thích em là đủ rồi. Chỉ cần em ở lại, tôi sẽ làm cho em thích tôi thêm một lần nữa, dù có phải đi thêm một đoạn đường, trễ nãi thêm một khoảng thời gian nữa, tôi cũng chấp nhận.

- Em nói em không đủ can đảm, không sao, tôi sẽ tiếp thêm cho em sự can đảm còn thiếu, sẽ cho em sự dũng cảm mà em tự ti, tôi sẽ dẫn em đi, sẽ dắt em theo con đường của tôi, em chỉ cần đi phía sau lưng của tôi là được.

- Em nói khoảng cách của chúng ta quá lớn, không sao, tôi có thể rút gọn nó lại. Lần này... tôi sẽ là người chủ động, em chỉ cần đứng đó, tôi sẽ bước đến, một mình tôi sẽ làm tất cả, chỉ xin em.... đừng quay đi.

- Âu Dương Thiên Thiên.... Âu Dương Vô Thần tôi trước giờ chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng đối với em đây đã là lần thứ 3 rồi. Tôi không ngại nói thêm nhiều lần nữa, chỉ cần lời nói của tôi đủ sức để có thể giữ em lại.

- Đừng rời xa tôi.... Thiên Thiên.

Cuộc đời của Âu Dương Thiên Thiên là một bể khổ, nhưng cô chưa từng nghĩ cuộc đời của Âu Dương Vô Thần cũng giống như vậy, thậm chí là hơn. Hận thù chồng chất hận thù, nguy hiểm đan xen nguy hiểm, người người tàn nhẫn độc ác, đã mấy ai cho anh được một cuộc sống bình thường lành lặn?

Sống trong thế giới đen tối còn hơn cả bóng tối, cô là ánh sáng duy nhất. Là tia ấm áp nhỏ nhoi mà anh hướng đến. Vậy nên.... lần này anh sẽ ích kỉ một chút, chỉ cần là cô.... anh sẽ không từ mọi cách để giữ lại. Ngay cả đến việc cầu xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.