Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh nhạt, chơi với Nhược Anh từ nhỏ đến lớn, bao đau buồn vui vẻ anh đều cùng cô ấy trải qua, sớm đã coi như người một nhà, thậm chí... là thân hơn. Người có thể thấu hiểu cô ấy, duy nhất cũng chỉ có anh.
Tuy nhiên, Mã Nhược Anh bây giờ đã không còn là Mã Nhược Anh mà Âu Dương Vô Thần quen biết lúc nhỏ nữa. Bi kịch của những người nắm quyền sớm đã bắt đầu từ năm cô ấy 18 tuổi rồi. Bánh xe vận mệnh đã quay chiều không thể trở lại.
Nếu có thể, anh vẫn mong cô ấy là Mã Nhược Anh như ngày xưa, luôn nở trên môi nụ cười, có chút ngây ngô và tinh nghịch đáng yêu, chứ không phải là một bộ mặt lạnh lẽo vô tình như bây giờ.
Âu Dương Vô Thần nghĩ tới hai từ "ngây ngô đáng yêu", đột nhiên anh nhớ đến cái gì đó, khóe môi bất giác mỉm cười.
Âu Dương Thiên Thiên... hiện giờ đang làm gì nhỉ? Cảm thấy... có chút nhớ cô ấy rồi.
Ánh mắt liếc đến đồng hồ treo trên tường, đã hơn 9h tối. Rõ ràng là anh chỉ mới vừa khỏi cô gần 30 phút, vì sao lại cảm thấy nhớ nhỉ? Dường như... cứ muốn ở mãi bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, không muốn rời xa vậy.
Dứt lời, anh chậm rãi đứng dậy thở một hơi dài, nhìn Stefan, nói tiếp:
- Mấy hôm nay cậu vất vả rồi, đừng uống nhiều quá, mau nghỉ ngơi sớm đi.
Người đàn ông liếc mắt nhìn lên, nhếch môi đáp:
- Không cần, tôi rất ổn. Cậu về đi.
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh bỏ một tay vào túi, nói:
- Stefan, chừng nào tôi còn sống, thì tôi sẽ không để cậu chết. Mã Nhược Anh cũng sẽ không để cậu chết. Elena, Andrew cũng như vậy. Tôi không mong muốn cậu có nhiều hi vọng, nhưng mà... cho đến khi nào biện pháp cuối cùng không dùng được, thì đừng bỏ cuộc. Lúc đó, tôi sẽ buông tha cậu.
Nói xong, anh quay người đi đến cửa phòng, chậm rãi rời khỏi nơi hỗn độn này....
- ------...--------....---------...------------
Âu Dương Vô Thần đi xuống sảnh biệt thự, anh ngó nghiêng qua lại, chợt phát hiện không có Elena và Andrew ở đây.
Hỏi thăm người hầu một chút, nhưng cũng không biết được trực tiếp hai người đó đi đâu, anh đành lên xe rời đi.
Chạy trên con đường quen thuộc trở về khách sạn PJH, Âu Dương Vô Thần vừa lái xe vừa nhìn bảng đồng hồ điện tử, âm thầm nghĩ.
Âu Dương Thiên Thiên, không biết... cô ấy đã ngủ chưa? Hay là... đang đợi anh trở về?
Đúng lúc này, phía trước chợt lóe lên ánh sáng màu xanh đỏ, mắt Âu Dương Vô Thần hơi híp lại, nhìn kĩ về đám cảnh sát phía trước.
Hai chiếc xe đằng kia là như thế nào? Đã xảy ra tai nạn sao?
Âu Dương Vô Thần mím môi, anh nhìn một lát rồi liền xoay tay lái về hướng khác, lặng lẽ rời đi.