Âu Dương Thiên Thiên mím môi, sau vài giây, cô nhắm mắt lại, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mở mắt ra nói:
- Đúng, em thích anh đấy! Thích từ rất lâu rồi. Nhưng mà, em vẫn chưa nói ra được, vậy nên lúc nãy là em không thể kiềm chế mới thốt ra.
- Em biết câu nói đó có ý nghĩa gì, em cũng rất muốn giấu nó trong lòng mãi mãi, nhưng em không làm được. Nếu như nó làm anh khó chịu, thì cho em xin lỗi.
Âu Dương Vô Thần chớp mắt, anh nhìn cô, thật lâu không lên tiếng đáp lại.
Sự chờ đợi làm đầu Âu Dương Thiên Thiên như muốn nổ tung, cô cắn răng, lên tiếng:
- Em thích anh, nếu anh thích em thì anh có thể nói. Nhưng nếu anh không thích, thì làm ơn hãy thả em ra đi!
Một câu này, Âu Dương Thiên Thiên đã biết trước câu trả lời, cô gần như nắm trong tay 100% khả năng và đúng như dự đoán của cô, Âu Dương Vô Thần dần thả tay cô ra, lui người lại về phía sau.
Đúng lúc 2 người tách nhau ra, người tài xế cũng mở cửa đi vào trong, phát hiện không khí hơi kì lạ, người tài xế quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì đặc biệt, vậy nên tiếp tục lái xe rời đi.
Suốt nửa quãng đường sau đó, trên xe không phát ra bất cứ tiếng động nào nữa. Âu Dương Vô Thần và Âu Dương Thiên Thiên ngồi về hai góc của chiếc ghế, cả hai đều nhìn ra phía cửa kính bên ngoài, nhưng lại mang 2 tâm tư khác nhau....
Về đến Âu Dương gia, Âu Dương Thiên Thiên mở cửa xe xuống trước, cô đi thẳng 1 mạch lên phòng mình, đóng cửa lại.