Âu Dương Thiên Thiên chợt nhận ra người phụ nữ trước mặt mình là một người Trung Quốc, cô liền lên tiếng:
- Xin lỗi, cô có sao không?
Người phụ nữ giương ánh mắt ngập nước nhìn cô, bỗng hét lớn:
- Cô bị mù à mà còn hỏi tôi? Không thấy trang phục của tôi bị cô làm bẩn hết rồi sao?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, cô đè nén cơn khó chịu trong lòng, hạ giọng đáp:
- Tôi thật sự rất xin lỗi, là lỗi của tôi. Cô đợi một chút, tôi sẽ kêu người đến giúp cô ngay.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền quay người rời đi, hành động của cô khiến người phụ nữ đứng đằng sau tức giận, quát:
- Này, cô đi đâu đấy hả? Đứng lại cho tôi, ai cho phép cô đi.
Tiếng hét của người phụ nữ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả đều hướng ánh mắt về phía của cô, khiến Âu Dương Thiên Thiên bắt buộc phải dừng bước.
Được rồi, là lỗi của cô, người ta nổi giận là đúng rồi, nhưng mà.... cô ta đang muốn gì chứ? Cứ phải hét toáng lên như cháy nhà thế sao?
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, cô thở hắt ra một hơi, rồi quay người lại, nói:
- Xin lỗi vì đã va vào cô, tôi sẽ đi tìm người đến giúp, xin cô hãy đợi một lát.
Người phụ nữ nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lớn tiếng:
- Tìm người gì chứ, cô đã đổ nước lên người tôi rồi, làm gì đó đi.
- Thì tôi đang tìm người đến để làm cái gì đó mà, cô muốn tôi làm gì nữa chứ?
Người phụ nữ nhướn mày, nói:
- Cô là người đã làm tôi ra như thế này mà còn hỏi tôi muốn làm gì nữa sao? Cô nghĩ một lời xin lỗi là xong à? Tự cô lấy khăn lau trang phục cho tôi đi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không lên tiếng đáp lại. Đúng là cô sai thật, nhưng mà... tại sao cô ta trông cứ như đang trút giận lên cô vậy?
Chỉ là một ly nước lọc nhỏ đổ lên chân váy mà thôi, cần làm lớn đến mức này sao?
Người phụ nữ liếc ánh mắt sắc bén, cô ta đưa tay lên lau nước mắt của mình, nói với người bên cạnh bằng tiếng Anh:
- It is unlucky, what day is today? There is no one to please me, including the lowly useless servants here.
(Thật là xui xẻo mà, hôm nay là ngày gì vậy? Không một ai có thể làm tôi hài lòng, bao gồm cả những người hầu vô dụng thấp kém ở đây.)
Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô nghe thấy những lời nói của người phụ nữ, chợt hiểu ra lí do vì sao chuyện của mình lại bị làm lớn như vậy rồi.
Người phụ nữ này đang bực tức vì chuyện gì đó, cô ta đến đây và khóc, không một ai ở nơi này làm cô ta cảm thấy thoải mái nên cô ta càng khó chịu hơn, và khi cô va chạm thì cô ta đem toàn bộ những bực tức trong người đó trút giận lên cô.
Thật vô lý, cô ta xem cô là gì chứ? Một cái bao cát xa lạ để đấm thỏa thích à? Cô ta nghĩ mình là ai vậy?
Người phụ nữ liếc mắt, thấy Âu Dương Thiên Thiên đứng im, liền cao giọng nói:
- Cô còn đứng đó làm gì vậy? Không mau lấy khăn lau sạch trang phục cho tôi đi, cô có biết đồ trên người tôi giá trị như thế nào hay không hả?
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, tay cô hơi siết lại, nhìn người phụ nữ, lên tiếng:
- Tôi sẽ không làm điều đó, tôi là khách ở đây, chứ không phải người hầu.
Người phụ nữ nhíu mày, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên chớp ánh mắt trong suốt, đôi con ngươi cô nhìn thẳng, rành rọt đáp:
- Tôi không có nghĩa vụ phải làm theo những gì cô nói chỉ bởi vì tôi đã làm sai một điều nhỏ nhặt như vậy trước mặt cô. Đừng tùy tiện đổ hết mọi thứ lên đầu tôi.
Tại sao lại phải làm hài lòng tâm trạng của người khác, trong khi.... chính bản thân mình cũng đang không tốt chứ?