Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ba giờ sau, cô thức giấc trong một căn phòng nhỏ được trang trí khá nhẹ nhàng với hai tông màu xanh và trắng.
Cô ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại trên bàn, sau khi xác định được nơi đây là Thượng Hải, cô mới biết mình đã thoát khỏi đống đạn kia để tới nơi rồi.
Đưa hai tay ra trước mặt, sau đó giơ lên sờ soạng mặt mình một lúc, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Ơn trời, cơ thể không bị tổn thất gì hết. 10 ngón tay vẫn còn nguyên và mặt cũng không bị thiệt hại, trời thương a!
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, Âu Dương Thiên Thiên liền đi xuống giường, cô đi tới phía cửa, mở nó và đi ra ngoài.
Đi dọc hết hành lang là tới 1 cái cầu thang, cô men theo nó xuống phía dưới, khi thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, theo bản năng kêu lên:
- Anh hai!
"...."
Cái mỏ, lại tự kêu rồi!
Âu Dương Thiên Thiên, liêm sỉ chút đi. Đừng cứ thấy anh ta là tự động phát tình được không? Có ngày cô cũng bị cái này hại cho mà xem!
Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, cô đi về phía bàn, ngồi xuống bên tay phải của người đàn ông. Lúc này, người hầu từ trong bếp đi ra, mang theo cho cô muỗng nĩa và dĩa, cùng phần thịt bít tết chín vừa tới.
Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng một chút, cô chợt phát hiện trong phòng ăn có một đầu bếp nam, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ in chữ Ultra và hoa văn màu tím rất đẹp.