Kỳ Ân cắn răng, không dừng lại mà cứ tiếp tục nói:
- Chưa kể nhiệm vụ lần này mức độ nguy hiểm đạt cấp A, nếu như ngài không đi cùng các đồng đội của mình, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ như thế nào? Cậu chủ, ngài không thể vì một người mà đặt tính mạng của nhiều người khác lên đầu được.
- Nhị tiểu thư bây giờ đã ổn rồi, hãy để tôi thay ngài chăm sóc cô ấy, cậu chủ, xin ngài hay đi đi.
Âu Dương Vô Thần siết tay thành nắm đấm, anh mím môi, không lên tiếng trả lời.
Tất cả đám người này đều đang ép anh, thực sự là đang ép anh!!!!
Kỳ Ân nhíu mày, gọi thêm một lần nữa:
- Cậu chủ...
- Đủ rồi! - Người đàn ông quát lên một tiếng giận dữ, khiến Kỳ Ân im bật. Cô chớp mắt nhìn Âu Dương Vô Thần lưu luyến người con gái nằm trên giường, trong thâm tâm thực sự cảm thấy áy náy.
Cô là người đã ủng hộ và thúc đẩy họ, nhưng đồng thời cũng chính là người năm lần bảy lượt muốn ngăn cản họ, ép họ phải rời xa nhau.
Thật đáng trách!
Âu Dương Vô Thần nhìn nắm tay của mình và Âu Dương Thiên Thiên thật lâu, rồi cắn răng rút tay mình ra. Anh đứng dậy, quay người đi về phía Kỳ Ân.
Mỗi bước đi của Âu Dương Vô Thần, khoảng cách giữa anh và Âu Dương Thiên Thiên ngày càng bị kéo dài ra, rõ ràng vài phút trước còn ở gần nhau đến thế, nắm chặt tay nhau, nhưng bây giờ.... lại càng ngày càng xa.
Anh mím môi, không quay đầu lại, trong lòng sớm đã nói câu xin lỗi một ngàn lần.
Xin lỗi, Thiên Thiên, tôi lại phải bỏ em mà đi thêm một lần nữa, và cũng vào lúc em không hay biết gì rời đi.
Xin lỗi, xin lỗi em. Tôi sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại, cầu xin em đợi tôi thêm lần nữa, Thiên Thiên.
Âu Dương Vô Thần đi lướt qua người Kỳ Ân, đến trước cửa phòng, anh dừng lại, đứng đó không quay đầu.
"Rầm" - Một tiếng động lớn chợt vang lên, Kỳ Ân hoảng hốt quay đầu lại, liền nhìn thấy bàn tay của Âu Dương Vô Thần đấm thẳng vào tường. Cú đấm của anh mạnh đến mức khiến lớp sơn trên đó bong tróc ra và rơi vãi xuống đất.
Mím môi, anh cố kiềm chế cảm xúc, lên tiếng:
- Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt.
Kỳ Ân há miệng, ánh mắt cô hiện lên sự đau lòng, nhưng vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu đáp:
- Dạ, cậu chủ.
Nghe được câu trả lời của cô, Âu Dương Vô Thần mới chậm rãi thu tay về, đốt tay anh thấp thoáng chảy máu, nhưng mặc kệ nó, anh mở cửa ra và rời khỏi căn phòng một cách nhanh chóng.
Kỳ Ân thở một hơi dài, cô biết làm như vậy thật tàn nhẫn, nhưng mà.... làm gì còn cách khác nữa chứ? Cậu chủ.... chịu khổ cho cậu lần này rồi.
========================
Ở một diễn biến khác,
Elsa đang đứng phía ngoài cửa canh gác, cô thổi bánh bao mà mình vừa lấy được từ Lily cho bớt nóng, rồi há miệng cắn miếng đầu tiên.
Thế nhưng, Elsa còn chưa kịp cảm nhận hương vị gì từ nó thì một tiếng động lớn đã vang lên khiến cô giật mình.
Ôi mẹ ơi, có động đất!
Elsa ngay lập tức như con nhện bám người vào bức tường, hai mắt cô mở to, dáo dác nhìn xung quanh, như muốn tìm ra nguyên nhân của chuyện này.
Đúng lúc đó, cánh cửa đột nhiên bị mở ra bằng một lực đạo lớn, Elsa kinh ngạc nhìn sang, chợt thấy Âu Dương Vô Thần từ bên trong đi ra ngoài.
Elsa chớp chớp mắt, cô nuốt ngay miếng bánh trong miệng, rồi đứng thẳng người lại, cúi đầu với người đàn ông. Anh đi qua cô nhanh như một cơn gió, khiến Elsa không kịp chào hỏi gì.
Ngước đầu lên, cô nhìn theo bóng hình của cậu chủ, thắc mắc tại sao ngài ấy lại đi ra ngoài. Đưa tay lên theo bản năng muốn cắn thêm miếng bánh bao nữa, Elsa chợt phát hiện tay mình trống không.
"...."
What? Bánh bao của cô đâu??
Nhận thức được sự mất tích khủng khiếp này, Elsa đảo mắt nhìn một lượt xung quanh, đúng lúc đó, một thứ nằm dưới đất đã đập vào mắt cô.