Âu Dương Thiên Thiên che miệng, cô ho nhẹ vài tiếng, nhìn Kỳ Ân có chút áy náy, giải thích:
- À, quản gia Kỳ, thật ra chị hiểu lầm rồi, em không phải bạn gái, em là em gái của anh ấy, Âu Dương Vô Thần là anh trai của em! Em tên Âu Dương Thiên Thiên.
Kỳ Ân đang lau mặt, nghe đến đây, cô liền lấy khăn xuống, ánh mắt bất ngờ nhìn cô gái, thốt lên:
- Hóa ra em là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia. Không ngờ, em lại xinh đẹp như vậy! Nhìn không thấy em giống với cậu chủ.
"..."
Đương nhiên rồi chị, anh ấy là con nuôi, em là con ruột, khác cha khác mẹ sinh ra, lấy cái gì giống nhau chứ?
Cô đang bắt đầu cảm thấy cách nói chuyện của bà chị này không được liên quan cho lắm!
Âu Dương Thiên Thiên cười gượng, cô nghiêng đầu, thắc mắc lên tiếng:
- Nhưng mà, vì sao chị lại hỏi như vậy? Việc... em có phải là bạn gái của anh hai ý!
Kỳ Ân nhướn mày, nhanh chóng đáp:
- Bởi vì em là cô gái đầu tiên cậu chủ đưa về đây. Nơi này là biệt thự riêng mà, từ lúc chị bắt đầu làm ở đây đến bây giờ thật sự chưa từng thấy cậu chủ đưa người con gái nào về cả. Hơn nữa... còn là cậu chủ bế em lên phòng... mà...