Từ lúc bắt đầu, Âu Dương Thiên Thiên đã lấy những viên đạn ra và băng bó vết thương khá nhanh, một phần vì cô đã có sẵn kĩ năng từ trước, nên không tốn quá nhiều thời gian.
Thế nhưng, khi đổi sang cho Elsa, thì mọi chuyện lại khác hẳn. Cô ấy là lần đầu tiên xử lý, loay hoay mãi vẫn chưa tìm được cách để gắp viên đạn ra ngoài, hơn nữa, nhiều lần cần phải điều chỉnh lại tinh thần, cố gắng bình tĩnh bản thân, nên vô tình kéo dài thời gian hơn tính toán bình thường.
Vì vậy, cũng dẫn đến việc máu của Âu Dương Thiên Thiên bị rút đi quá giới hạn.
Lily thấy Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu bị ảnh hưởng, cô liền lên tiếng:
- Rút dây truyền ra đi, tiếp máu nữa Nhị tiểu thư sẽ thật sự có chuyện đấy. Kỳ Ân!
Lớn tiếng gọi, Kỳ Ân không thể làm ngơ được nữa, cô ngay lập tức để điện thoại xuống, vươn tay đến muốn tháo sợi dây ra.
"Pặp" - Âu Dương Thiên Thiên một lần nữa bắt lấy tay của người phụ nữ, không cho cô ấy làm việc đó. Cô lắc đầu, nói:
- Không được Kỳ Ân, cô mà rút ra thì Âu Dương Vô Thần sẽ chết. Cô muốn thấy chủ nhân của mình chết sao?
Kỳ Ân mím môi, bất đắc dĩ đáp:
- Nhị tiểu thư, cô đừng đem tính mạng ngài ấy ra ép tôi nữa. Nếu bây giờ tôi không dừng việc này lại thì người chết trước sẽ là cô đấy.
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu lia lịa, cắn răng dùng nốt phần sức còn lại trong cơ thể mình, hất văng tay của Kỳ Ân ra ngoài, quát:
- Tôi đã nói tôi có thể chịu đựng được mà. Cơ thể tôi, tôi mới là người rõ nhất, cô thì biết gì chứ?
Dứt lời, cô quay đầu qua nhìn Elsa, lên tiếng:
- Elsa, tiếp tục đi, lấy viên đạn đó ra.
Thế nhưng, cô gái lại đứng sựng nhìn cô, dường như cũng rất lưỡng lự trước quyết định mạo hiểm này.
Hô hấp Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu không đều, cô lạnh giọng quát:
- Mau lên, lời của tôi cô không để vào tai nữa à?
Elsa cắn môi, ngập ngừng gọi:
- Nhị tiểu thư...
- Nếu như cô còn biết gọi tôi là Nhị tiểu thư, còn để tôi vào trong mắt thì làm theo lời tôi nói đi, lấy viên đạn ra khỏi người Âu Dương Vô Thần, làm ngay. - Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp ra lệnh.
Elsa bị dọa đến hoảng sợ, cô luống cuống vài giây, rồi cũng quay đầu lại, cầm lấy dao mổ và kẹp lên, run rẩy tiếp tục công việc của mình.
Âu Dương Thiên Thiên nói xong cũng không còn hơi nữa, đầu cô đã quay cuồng đến mức không thể nhìn rõ được gì, khắp người đều vô lực,mệt mỏi.
Quay đầu nhìn về phía dây truyền máu, ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên lờ đờ, cuối cùng, cô không chống cự được nữa, nhắm mắt ngã xuống đất.
Đám người và Kỳ Ân vô cùng hoảng loạn trước tình thế xảy ra, họ tiến lên đỡ lấy người của Âu Dương Thiên Thiên, hô lớn:
- Nhị tiểu thư!
- Nhị tiểu thư!
.....
Elena ngồi im lặng nhìn một màn này, cô mím môi, thật lâu không lên tiếng.
Ánh mắt đối diện với người đàn ông đang nằm trên giường, Elena dời tiếp sang nhìn cô gái ngã khụy dưới giường, cuối cùng... dừng lại tại sợi dây mỏng manh nhỏ nhắn kết nối cánh tay của cả hai với nhau.
Dòng máu đỏ vẫn tồn tại ở đó, cứ như sự gắn kết ấy chưa hề tiêu tan.
Chớp đôi con ngươi đen láy, Elena há miệng, lẩm bẩm:
- Buồn nôn thật!
Nói rồi, cô nghiêng đầu nằm lại xuống chiếc gối của mình, nhắm mắt.
Trong tâm trí, thoáng vụt lại một đoạn kí ức....
"Pằng pằng pằng" - Giữa những tiếng súng đạn dày đặc, có một người nằm trên mặt đất, Andrew giơ súng bắn về phía trước, nhưng đầu anh lại quay về sau, nhìn cô gái đang cố gắng giúp đỡ kẻ bất tỉnh, hét lớn: