Âu Dương Chấn Đông nghe thấy tiếng của Âu Dương Vô Thần, liền hỏi:
- Vô Thần, Thiên Thiên có phải.... đang ở chỗ của con không?
- Từ lúc rời khỏi Âu Dương gia vẫn luôn ở chỗ của con. - Người đàn ông đạm bạc trả lời, giọng nói của anh không khác xa mấy khi nói chuyện với người lúc nãy, vẫn là sự tôn trọng và lễ phép lạnh nhạt đó nhưng lại không thể bắt bẻ được.
Âu Dương Chấn Đông mím môi, ông hít vào một hơi sâu, lên tiếng:
- Vậy... con có thể giúp ba thêm một lần nữa không? Mang Thiên Thiên về nhà.
Âu Dương Vô Thần chậm rãi chớp mắt, đáp:
- Về nhà? Âu Dương gia còn là nhà của Âu Dương Thiên Thiên sao? Con không chắc là như vậy, bởi vì làm gì có ngôi nhà nào đầy rẫy mưu mô và oán giận như thế chứ?
Âu Dương Chấn Đông cứng họng, ngập ngừng nói:
- Vô Thần, ba....
Thế nhưng không để cho ông ấy nói hết, người đàn ông ngay lập tức lên tiếng cắt ngang:
- Ba muốn con mang Âu Dương Thiên Thiên về làm gì? Giống như lần trước sao? Bị đẩy ngã đến bị thương? Bị ba ruột của mình không tin tưởng? Bị chị em không cùng huyết thống đổ mọi tội lỗi lên người mặc dù không biết chuyện gì xảy ra? Giả dụ là con, có lẽ con cũng không muốn về.
- Chuyện đó..... ba..... ba... - Âu Dương Chấn Đông cắn răng, vốn muốn giải thích nhưng lại phát hiện bản thân không thể thốt ra câu từ gì, cứ như mọi lời đều đã mắc kẹt ngay cổ họng, không thể phát ra ngoài.
Âu Dương Vô Thần cười nhạt, đáp:
- Người cần lời giải thích của ba không phải con, mà là Âu Dương Thiên Thiên.
Miệng thì nói như thế nhưng trong lòng anh sớm đã không nghĩ đến chuyện đó. Anh đã hứa với cô ấy.... sẽ không mang cô ấy về ngôi nhà đáng sợ đó một lần nào nữa, anh sẽ giữ lời hứa.
Âu Dương Chấn Đông lần này không thể nói được gì nữa, ông hạ giọng hỏi:
- Vô Thần, con không thể giúp ba thêm một lần nữa sao?
- Không thể! Nếu biết trước mang Âu Dương Thiên Thiên về sẽ có kết quả như vậy, thì dù ba có nói gì, con chắc chắn cũng không nhận lời.
Âu Dương Chấn Đông lắc đầu, giọng đã nhẹ đến mức không tưởng tượng được, ông xuống nước nói:
- Ba thật sự muốn gặp Thiên Thiên. Cầu xin con, Vô Thần!
Trước những lời nặng trịch chữ nghĩa như vậy, người đàn ông siết chặt tay, dứt khoát trả lời:
- Nhưng cô ấy không muốn gặp ba. Chuyện này, từ bây giờ con sẽ để Âu Dương Thiên Thiên tự quyết, cô ấy muốn về.... sẽ về!
Nói đến nước này, Âu Dương Chấn Đông tự biết đã không thể khuyên anh được nữa, ông mím môi, im lặng một lâu mới lên tiếng:
- Vô Thần, có phải con đã.....
- Xin lỗi nhưng con có việc bận, không thể nói chuyện với ba lâu hơn được. Con cúp máy đây! - Như biết ông định nói gì, Âu Dương Vô Thần liền ngăn lại, anh ngắt tín hiệu, rồi bỏ thẳng điện thoại vào túi của mình.
Vừa làm xong, bên ngoài cũng truyền đến tiếng gõ cửa và một giọng nói của phụ nữ:
- Đại chủ, phó chủ kêu tôi lên gọi ngài, đã đến giờ phải xuất phát rồi.
Âu Dương Vô Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ, không trả lời mà trực tiếp quay người lại, mở cửa đi ra ngoài....