Âu Dương Vô Thần nghe câu hỏi của Âu Dương Thiên Thiên, anh đơ người, có chút câm lặng không đáp lại.
Âu Dương Thiên Thiên có lẽ cũng nhận ra mình đã lỡ lời, cô chớp mắt, nói:
- Tôi không sao, anh không cần lo lắng.
Người đàn ông nghe xong, gật đầu:
- Vậy thì tốt.
Trong đầu chợt nhớ đến điều gì đó, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng hỏi:
- Kỳ Ân thế nào rồi? Tôi đã thấy.... cô ấy đỡ đạn thay cho anh.
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, thành thật trả lời:
- Vết thương nhẹ thôi, Nhược Anh đã xử lý rồi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, trong lòng như vơi đi một nỗi lo, đáp:
- Ừm.... vậy thì tốt.
"...."
Dứt lời, căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng, người đàn ông ngồi nhìn cô gái, cô gái lại ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai lên tiếng nữa.
Qua một lúc lâu, Âu Dương Vô Thần mới nói trước:
- Thiên Thiên, em đang giận tôi?
Câu hỏi của anh làm vai người con gái run lên, nét mặt cũng đột ngột thay đổi, thế nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, trả lời:
- Không có.
- Vậy tại sao em không chịu nhìn tôi? - Người đàn ông tiếp tục hỏi.
Âu Dương Thiên Thiên mím môi, chậm rãi đáp:
- Bởi vì tôi đang sợ.... anh biết tôi đang sợ thứ gì mà....
Âu Dương Vô Thần nghe thấy, anh vươn tay tới muốn nắm lấy tay cô, lên tiếng gọi:
- Thiên Thiên....
Thế nhưng liền né đi hành động của anh, cô gái nói ngay sau đó:
- Tôi chỉ đang cần thời gian, Âu Dương Vô Thần.... Thời gian để vượt qua chuyện này, vậy nên hãy để tôi yên, có được không?
Bàn tay người đàn ông dừng lại giữa không trung, anh nhìn Âu Dương Thiên Thiên không chịu đối mặt với mình, trong lòng quặn thắt lại, cuối cùng đành thu tay về.
Anh gật đầu, đáp:
- Được, tôi cho em thời gian.
"...."
Âu Dương Vô Thần nói xong, căn phòng lại quay trở lại với sự im lặng. Vài giây sau, dường như không muốn tiếp tục trong tư thế "người nhìn người, người nhìn cảnh" nữa, Âu Dương Thiên Thiên liền lên tiếng:
- Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Vừa nói, cô vừa dịch người nằm xuống giường, thế nhưng khuôn mặt vẫn để im như cũ, không quay lại nhìn Âu Dương Vô Thần.
Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng động, người đàn ông đã đứng dậy, và dần đi xa khỏi giường của cô.
Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt, mím chặt môi.
Xin lỗi, Âu Dương Vô Thần. Tôi vẫn đang cố gắng để vượt qua nỗi sợ hãi chiếm đóng tâm trí tôi. Tôi không thể đối mặt với anh lúc này, tôi thật sự không thể......
Vùi đầu vào chiếc gối êm, Âu Dương Thiên Thiên co người lại, một giọt nước mắt chảy dài xuống má, cô im lặng gặm nhấm nỗi đau của riêng mình.
Âu Dương Vô Thần đi ra ngoài, anh đóng cửa lại, liền thấy Mã Nhược Anh đã đứng bên cạnh.
Cô dựa đầu vào tường, vòng tay nhìn anh, nói:
- Hãy cho Thiên Thiên một chút thời gian, cô ấy vừa trải qua một cú sốc lớn, nhất thời không kịp thích nghi được như chúng ta.
Âu Dương Vô Thần không nói gì, chỉ gật đầu. Sau đó liền quay người, dường như muốn rời đi.