- Tôi nghĩ cậu nên sắp xếp một bác sĩ riêng cho Thiên Thiên, cô ấy có lẽ sẽ phải điều trị tâm lý trong một khoảng thời gian đấy.
Nghe đến tên Âu Dương Thiên Thiên, Âu Dương Vô Thần tỏ ra để tâm hơn hẳn, anh cau mày nói:
- Tại sao?
Mã Nhược Anh liếc mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường qua lớp cửa kính trong suốt, lo lắng trả lời:
- Tôi cảm nhận được Thiên Thiên bị stress nặng về tinh thần, lúc trước cũng đã từng nghi ngờ rồi, nhưng chưa có dịp nói với cậu. Đến vài tháng gần đây thì biểu hiện rõ hơn, đặc biệt là sau khi Elsa xảy ra chuyện, tôi sợ cô ấy sẽ khép mình lại với mọi người.
Âu Dương Vô Thần đảo mắt, khó hiểu hỏi:
- Có chuyện đó sao?
Mã Nhược Anh gật đầu, đáp:
- Ừm, vì vậy cần phải nhanh chóng điều trị. Không thì có thể dẫn đến trầm cảm, sẽ còn phức tạp hơn nữa.
Người đàn ông mím môi, nhìn Mã Nhược Anh hỏi tiếp:
- Cậu không chữa được sao?
Người phụ nữ lắc đầu, nói:
- Không, tôi chỉ biết một chút thôi, không chuyên lắm, nên không giúp được.
Dừng một chút, Mã Nhược Anh cắn môi, lên tiếng:
- Nhưng mà, cũng không phải tôi chưa từng thử giúp Thiên Thiên. Lúc trước tôi có tiếp cận cô ấy, muốn hiểu sâu hơn về cách nghĩ của cô ấy, nhưng đáng tiếc cô bé này không để lộ trước tôi.
- Con người của Thiên Thiên sống quá nội tâm, đa phần đều không thể hiện ra bên ngoài, ít nói nghĩ nhiều, làm người khác không đoán được tâm tư của cô ấy. Nếu gặp phải cú sốc lớn, cô ấy có thể sẽ bị chìm trong tuyệt vọng do chính mình tạo ra. Nội tâm của người sống khép kín rất phức tạp, và cũng rất nguy hiểm, nếu bản thân suy nghĩ quá tiêu cực, thì tâm trí có thể bị chiếm đóng, và cuối cùng có thể xảy ra chuyện lớn.
- Giống như chuyện của Elsa vậy, Thiên Thiên đã đối diện với cái chết trực tiếp của cô ấy. Bây giờ trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Elsa chết trước mặt mình, tắt thở trong chính vòng tay mình, bản thân lại vô dụng không cứu được. Nên sẽ rất nguy hiểm nếu để cô ấy tiếp tục suy nghĩ theo hướng đó.
- Tôi nói cậu cho Thiên Thiên một chút thời gian, nhưng cậu cũng đừng để cô ấy một mình quá lâu với nỗi đau nội tâm đó. Chỉ cần "một chút" theo đúng nghĩa "một chút" là được rồi. Cô ấy chỉ cần bình tĩnh mà thôi.
Âu Dương Vô Thần nghe xong, mím môi không trả lời, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía của Âu Dương Thiên Thiên.
Mã Nhược Anh thở hắt ra một hơi, nói tiếp:
- Lúc nãy tôi đã thử nói chuyện với Thiên Thiên, nhưng cô ấy không muốn nói chuyện với tôi, bây giờ đến cậu cũng trốn tránh.... vậy thì nên bắt đầu đề phòng đi Vô Thần, nỗi đau đớn và tội lỗi khi không làm được gì đó tôi và cậu đã từng trải qua rồi, hai ta đều biết rõ nó không dễ dàng gì, Thiên Thiên còn nhỏ tuổi như vậy, tôi sợ cô bé sẽ không vượt qua được....
========================
Chuyến bay đáp xuống Bắc Kinh chỉ vài tiếng ngay sau đó. Trong cái thời tiết vẫn còn hơi lạnh của gió mùa đông, đám người chia nhau di chuyển về nơi ở của mình.
Âu Dương Vô Thần đưa Âu Dương Thiên Thiên về biệt thự của mình, sau khi nhờ Mã Nhược Anh kiểm tra tổng quát cho cô, chắc chắn sức khỏe đã ổn định.
Trong hai ngày ở tại biệt thự, Kỳ Ân đã không tham gia vào chỉ đạo công việc của quản gia nữa, thay thế vào chỗ của cô là Eira.
Âu Dương Thiên Thiên thì vẫn nằm trong phòng, đôi lúc sẽ nói một hai câu với Eira, còn lại đều tránh tiếp xúc trực tiếp với Âu Dương Vô Thần.
Mãi cho đến hai ngày sau, đám người mới cùng xuất hiện tại một tang lễ....