Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! Âu Dương Thiên Thiên nói xong, cô mỉm cười 1 cách tiêu chuẩn, nhìn tất cả những người ở đây không trượt một ánh mắt nào. Với cái chức danh mà cô bịa ra, rõ ràng lời nói đã có trọng lượng hơn bao giờ hết, khiến tất cả đều sững người ngây ngốc. Hơn ai hết, cô quả thật đủ quyền, đủ tài để tham gia vào đề án lần này, mà... không cần abats kì sự cho phép nào từ những người ngồi ở đây, ngoại trừ người đàn ông bên cạnh cô. Âu Dương Vô Thần từ đầu vẫn ngồi im, bây giờ mới lên tiếng, anh biết, câu trả lời của Âu Dương Thiên Thiên vừa nãy đã kết thúc cuộc chất vấn này rồi: - Nếu như không ai còn thắc mắc gì nữa, vậy thì cứ theo như kế hoạch mà chuẩn bị đi. Mọi chỉ dẫn, sẽ do.... giám đốc sáng tạo bên cạnh tôi điều hành! Âu Dương Vô Thần liếc mắt, lên giọng lạnh nhạt: - Tan họp! Dứt lời, những người xung quanh nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, cứng nhắc rời khỏi phòng. Người phụ nữ cũng nhanh chóng hòa vào đám người, cứ như con chuột đang chạy trốn, sợ rằng không nhanh thì bản thân mình sẽ bị túm đuôi kéo về. Lúc này, một đám khác tiếp nhận kịp thời thông tin, trước khi ra khỏi phòng, bọn họ tiến lại gần chỗ Âu Dương Thiên Thiên, thận trọng dò hỏi: - Giám đốc sáng tạo, thật hân hạnh khi được gặp cô, không ngờ cô còn trẻ thế này mà đã thành công như vậy, quả thật là nhân tài hiếm có. Âu Dương Thiên Thiên cười đáp lại, nhìn tay của người đàn ông đưa ra, cô cũng nhẹ nhàng duỗi tay bắt lấy, lên tiếng: - Cảm ơn anh, tôi cũng rất vui khi được làm việc với mọi người. Người đàn ông nghe nói, miệng cười càng thêm rộng, mạnh dạn hỏi tiếp: - Không biết chúng tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây? Nghe câu hỏi, Âu Dương Thiên Thiên theo bản năng nhìn Âu Dương Vô Thần, cô liếm môi, thầm nghĩ. Ài, lỡ bịa một cái chức rồi, bịa luôn cái tên chắc cũng không sao ha? Dù sao, cô cũng đâu thể nói tên mình ra, người ta mà biết cô cùng họ với Âu Dương Vô Thần, kiểu gì cũng rắc rối cho xem. Nghĩ vậy, cô liền đáp: - Tôi tên Vương Lệ! Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa rút tay về, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mãn nhãn. Người đàn ông thấy vậy, vội cúi đầu, chào hỏi ngược lại: - Hóa ra là giám đốc Vương, thật hân hạnh, hân hạnh. Người bên cạnh anh ta cũng nhanh chóng làm theo, cố ý vớt vát chút thiện cảm từ Âu Dương Thiên Thiên: - Giám đốc Vương, mong cô giúp đỡ cho sự hợp tác lần này của chúng ta. Giải pháp của cô thật sự rất hay. Chúng tôi rất khâm phục. Âu Dương Thiên Thiên liền gật đầu, nói: - Tôi cũng hi vọng chúng ta sẽ hợp tác tốt, càng mong show diễn tối nay có thể diễn ra thật thuận lợi. Dứt lời, đám người đứng trước mặt đều gật đầu như giã tỏi, bọn họ nói thêm vài câu rồi cùng ra khỏi phòng họp, khi đi cũng không quên đóng cửa lại, để hai người nào đó ở bên trong. Âu Dương Thiên Thiên bây giờ mới nở nụ cười thật sự, cô quay người, ngồi vào ghế bên cạnh Âu Dương Vô Thần, nhìn anh hỏi: - Anh hai, anh thấy em có giỏi không? Bọn họ tất cả đều tin lời em nói hết! Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn cô,lạnh nhạt đáp: - Cũng không ngờ, cô lại có tài năng bịa chuyện như vậy!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.