Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Chương 740: Kẻ bị thời gian thay đổi



Những lời của Âu Dương Thiên Thiên có một sức nặng nhất định, đánh thẳng vào lòng tự tôn của Tống Dật Nhiên, khiến anh ta tức giận, mấp máy môi muốn phản bác:

- Cô....

- Tôi nói không đúng sao? - Không để cho anh ta có cơ hội đó, Âu Dương Thiên Thiên trực tiếp cắt ngang, cô nhướn mày, hỏi với giọng rất châm biếm.

- Hay anh cảm thấy tôi nói sai chỗ nào? Muốn sửa lại sao? Tống Dật Nhiên, anh biết mỗi một lời mà tôi nói ra, có giá trị sự thật cao đến mức nào, bản thân anh tự hểu rõ. Tôi đối với anh, tuyệt đối chỉ biết đúng hơn chứ không thể kém. Bởi vì đây toàn bộ đều là lời tôi nghe của một người đã chết.

"...."

Một khoảng im lặng diễn ra ngay sau đó, người đàn ông nghiến răng, không thể lên tiếng đáp lại. Anh ta trơ mắt ngồi nhìn cô gái, tiếp tục nói ra những điều trong quá khứ, không sai một dòng chữ nào:

- Đàm Gia Hi là người trọng tình nghĩa, mà người trọng tình nghĩa thì rất chung tình. Trong suốt khoảng thời gian quen anh, chị ấy chưa bao giờ thay đổi. Mối tình đầu dường như đem đến quá nhiều sự ngọt ngào, quá nhiều những kí ức đẹp đẽ, khiến chị ấy không nỡ buông, nên sống chết bám lấy. Còn anh? Anh xem trọng tình cảm của hai người như thế không? Hay là nói rằng, anh xem trọng thứ gọi là công danh sự nghiệp hơn? Vì nó, bất chấp cả hạnh phúc của chị ấy?

- Ngày diễn ra lễ cưới, anh thề thốt với trời, với đất, với hàng trăm người có mặt ở nơi đó như thế nào? Ngoài những lời yêu thương, hứa suông bảo vệ lẫn nhau, Đàm Gia Hi còn thêm vào đó một chữ "thề" nữa, anh còn nhớ không?

Trong đầu Tống Dật Nhiên chợt xẹt ngang qua một đoạn kí ức, trôi về cái ngày đầy một bầu trời hoa hồng, với lời nói chân thành của người phụ nữ xinh đẹp.

"Dật Nhiên, để tránh những chuyện không đáng xảy ra trong tương lai, em muốn anh hứa thêm một lời hứa nữa. Xem như đây là lời hứa cuối cùng, mỗi lần anh làm chuyện gì đó cắn rứt lương tâm, có thể nhớ lấy nó mà sửa sai."

"Thề nguyện một đời chung tình, không phản bội lẫn nhau"

Câu nói làm cho người đàn ông cứng đờ, anh ta mở to mắt, không dám chớp nhìn Âu Dương Thiên Thiên. Cô cười khinh bỉ, lên tiếng:

- Đàm Gia Hi lúc đó, vì muốn đề phòng những chuyện không mong muốn xảy ra trong tương lai, mà bắt anh thề một lời hứa mãi chung tình, không được phản bội. Nhưng Tống Dật Nhiên, anh dường như không hề nhớ điều đó nhỉ? Nếu không, sao anh có thể làm những chuyện chà đạp lên lời thề thiêng liêng như vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nhướn người về phía trước, ánh mắt cô đối thẳng với người đàn ông, giọng nói vẫn bình tĩnh, không mang theo quá nhiều cảm xúc:

- Tôi hiếu kỳ đấy. Rằng những lúc anh lên giường với người phụ nữ khác, anh ôm ấp cô ta, chìm trong đê mê khoái lạc, tâm trí có bao giờ.... dù chỉ là một giây thôi.... nhớ về lời hứa đó hay không hả?

- Lúc anh ngoại tình, có từng dù chỉ là một khoảnh khắc cảm thấy áy náy với người vợ trên danh nghĩa của mình không? Người đàn bà mà ngày nào cũng nằm trên giường chờ anh về, đợi anh từng bữa cơm, người phụ nữ đã cho anh cả thanh xuân, trao anh tất cả những gì cô ấy có? Có từng cảm thấy ăn năn một lần chưa? Nếu không, sao có thể không biết xấu hổ mà cảm thấy không có lỗi một chút nào như thế hả?

Câu cuối cùng, Âu Dương Thiên Thiên như gằn giọng mình rất nặng để thốt ra, ánh mắt cô rưng rưng, nhưng không hề có nước mắt, trong đôi con ngươi chỉ phản chiếu khuôn mặt tên phản bội đã mang đến cho cô nhiều đau khổ, như thể muốn chôn vùi anh ta trong biển nước trong suốt nhưng chết người đó.

Tống Dật Nhiên cảm thấy sợ hãi, anh ta hơi chùn bước trước ánh mắt của Âu Dương Thiên Thiên, theo bản năng trốn tránh.

Âu Dương Thiên Thiên đan 10 ngón tay lại với nhau, cô không dời ánh nhìn của mình đi, vẫn nhìn người đàn ông, lên tiếng:

- Trong suốt cuộc đời của Đàm Gia Hi, đến khi chết, chị ấy vẫn không tin nổi là anh đã phản bội, không biết bởi vì niềm tin của chị ấy với anh quá lớn, hay là do anh diễn vai một người si tình quá giỏi, khiến chị ấy không thể tin được. Chàng trai ngây ngô của thanh xuân, trước khi trở thành một tổng giám đốc giàu có nhiều quyền lực, đã yêu chị ấy nhiều đến mức nào, nuông chiều chị ấy nhiều đến mức nào. Người đàn ông đó mới là người mà Đàm Gia Hi yêu.

- Tống Dật Nhiên, phải chăng không phải chị ấy, mà chính anh.... mới là kẻ bị thời gian thay đổi không?

*Cầu phiếu nè, ahihi*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.