Âu Dương Thiên Thiên nghe lời thì thầm của người đàn ông, tai cô đỏ lên trông thấy, mặt cũng nóng bừng, nhiệt độ khuôn mặt trong chốc lát tăng cao như đốt lửa.
Lồng ngực truyền đến từng tiếng đập "thình thịch" thật mạnh, cô mím môi, không lên tiếng đáp lại.
Người đàn ông không để yên, vẫn tiếp tục nói với giọng thì thầm:
- Thiên Thiên, em sẽ không để anh nhịn lâu đến vậy chứ? Anh đã kiềm chế bản thân mình suốt thời gian qua rồi, thậm chí còn cố gắng đợi chờ cho vết thương của em lành lại. Bây giờ bắt anh đợi nữa, thì không bao lâu sẽ biến thành hòa thượng luôn mất.
Vừa nói, người đàn ông vừa đưa tay lên, chạm nhẹ vào bờ vai nhỏ nhắn của cô gái.
Âu Dương Thiên Thiên vốn đã rất ngại ngùng, trước lời nói và hành động của anh, cô căn bản không thể chống cự quyết liệt được. Đặc biệt là khi hơi thở của người đàn ông phả vào tai, bao trùm lên cả khuôn măt, lan tràn khắp làn da của cô, kích thích lên đến cực điểm.
Bàn tay của Âu Dương Vô Thần vừa chạm đến vai mình, cô liền theo bản năng rụt người lại, nhưng vẫn im lặng cúi thấp đầu, dường như đang tỏ ra cam chịu, không muốn phản kháng.
Trong lồng ngực, trái tim đập nhanh và mạnh đến mức như muốn rớt ra ngoài, Âu Dương Thiên Thiên mím chặt môi, hai tay siết lại, bấu vào chân váy một cách vô thức.
Không nhận thấy sự phản kháng từ người con gái, Âu Dương Vô Thần trong lòng mừng rỡ, anh tưởng Âu Dương Thiên Thiên đã chấp nhận mình, nên ngay lập tức hành động bước tiếp theo, muốn ôm cô nằm xuống giường,