Âu Dương Thiên Thiên, đau đớn và sung sướng đan xen, đi theo tiết tấu Âu Dương Vô Thần, bị lăn lộn đến chết đi sống lại. Tuy anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng suy cho cùng vẫn không thể ngừng đúng lúc. Cứ hết lại muốn cô tiếp, cứ dừng lại muốn dây dưa.
Một đêm hoang đường, liều chết quấn lấy nhau. Hoang đường đến bánh răng vận mệnh đã xảy ra nghịch chuyển, dây dưa đến cả đời si mê người nào, người nào sẽ dung nhập cốt nhục của người nào.
Trăng lặn mặt trời mọc, một ngày mới bắt đầu. Đợi Âu Dương Vô Thần ngủ một giấc dậy, đã là một buổi nắng chói chang, từng tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa, chiếu vào sâu bên trong căn phòng còn vương vấn mùi vị mê hoặc.
Nằm trên giường, Âu Dương Vô Thần lờ mờ mở mắt, vòng tay anh vẫn ôm lấy thân thể bé nhỏ của người con gái, tựa như trong giấc ngủ cũng muốn cô khảm vào người mình.
Làn da trắng nõn lộ ra ngoài, mang theo nhiều dấu vết đỏ hồng, Âu Dương Vô Thần sợ cô lạnh, liền kéo thêm chăn trên người mình, nhẹ nhàng đắp thêm cho Âu Dương Thiên Thiên.
Lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng truyền tới: