Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! Âu Dương Thiên Thiên tắm rửa xong thì đi xuống dùng bữa sáng, suốt cả quá trình ăn, cô bị đám người Kỳ Ân soi đến mức không thể nào nuốt nổi bát cơm. Ngược lại với sự ngượng ngùng đó, Âu Dương Vô Thần lại có tâm thái rất tốt, một mình ăn thức ăn dành cho 2 người. Sau bữa sáng, Stefan đến tìm Âu Dương Vô Thần, hai người nói chuyện một lát rồi đi ra ngoài. Âu Dương Thiên Thiên ngồi một mình buồn chán, nên chủ động đi dạo quanh hoa viên, đúng lúc gặp Kỳ Ân đang ở đó tưới cây, liền tiến đến nói: - Hoa hồng trắng vốn không khó trồng, nhưng lại rất dễ chăm sai, ví như điều cô đang làm vậy, tưới quá nhiều nước sẽ làm úng rễ cây đấy. Người phụ nữ nghe thấy tiếng của Âu Dương Thiên Thiên, ngay lập tức dừng hành động của mình lại, cô quay qua, cúi đầu đáp: - Thật xin lỗi, Nhị tiểu thư, tôi không biết điều này. Âu Dương Thiên Thiên xua tay, lên tiếng: - Không sao, chuyện nhỏ thôi mà, lỗi gì chứ, lần sau chú ý là được rồi. Dứt lời, cô cầm lấy bình nước từ tay của Kỳ Ân, đổi vòi tưới thành dạng nhỏ và nhiều lỗ như vòi hoa sen, sau đó tưới lên những cây hoa hồng: - Thực ra loài hoa này không cần chăm sóc quá kĩ lưỡng đâu, sau lần tưới đầu tiên thì khoảng vài tuần sau cũng có thể tưới nước lại được. Hơn nữa, không cần cho nhiều nước, chỉ vẩy một ít lên lá cây và nụ hoa là được rồi. Kỳ Ân nghe xong, gật gù trả lời: - Tôi biết rồi, tôi sẽ lưu ý việc này. Âu Dương Thiên Thiên liếc mắt nhìn sang, hỏi với giọng nghi hoặc: - Quản gia Kỳ, trông cô không giống biết chăm loài hoa này, có phải từ trước đến giờ chưa từng làm không? Kỳ Ân lắc đầu, nhanh chóng đáp: - Không phải Nhị tiểu thư, tôi đã học cách chăm hoa hồng rồi, chỉ là.... lúc nãy trong đầu đang suy nghĩ đến một chuyện, nên nhất thời không để ý tới mà thôi. Âu Dương Thiên Thiên gật nhẹ đầu, cô tựa như có thể hiểu được người phụ nữ đang nghĩ đến điều gì, nhưng không nói thẳng ra, chỉ trả lời: - Ừm. Cố gắng lên. Dừng một chút, cô đột nhiên chuyển chủ đề: - À phải, tôi thấy dạo gần đây Stefan hay đến tìm Vô Thần, là có chuyện gì xảy ra sao? Cô có biết gì không? Kỳ Ân chớp mắt, lắc đầu đáp: - Chuyện này, tôi cũng không rõ Nhị tiểu thư. Ngài ấy không nói gì với tôi cả. Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi thở hắt ra một hơi, cô trả lại bình tưới nước cho Kỳ Ân, nói: - Được rồi, để tôi tự hỏi anh ấy vậy. Cô cứ làm tiếp việc của mình đi, tôi đi dạo thêm một chút nữa. Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền lướt qua người phụ nữ, tiến về phía trước. Thế nhưng khi chỉ vừa bước đi, đột nhiên chân cô ngừng lại, thân thể đứng sựng bất động. Trong đầu, đột nhiên vụt qua một đoạn kí ức mờ nhạt.... "Aurora, cô điên rồi, thả con bé ra..." "Đừng làm như vậy, cô sẽ hủy hoại cuộc đời của nó...." "Đứa bé này sinh ra là một sai lầm..." "Đừng xăm lên.... lông vũ tuyệt sắc.... đừng..." Trong những tiếng la hét của người phụ nữ, hiện ra những bóng hình bủa vây xung quanh một thân thể bé nhỏ. Đứng bên cạnh, là một người phụ nữ tóc dài màu nâu đen... *Cầu phiếu nè, ahihi*
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.