Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
"Aurora, làm ơn đừng, nếu để gia tộc đó biết đến sự tồn tại của con bé, nó sẽ gặp nguy hiểm mất."
"Nhưng cô cũng không thể trốn tránh được sự thật đứa trẻ này mang dòng dõi chính thống, máu huyết trên người nó duy nhất, vậy nên sớm muộn cũng sẽ "nước chảy cội nguồn" thôi, cô không ngăn cản được đâu. Tôi còn phải bảo vệ con của mình nữa, Đường Nhược Vũ, nếu con của tôi chết, thì con của cô cũng không thể sống được. Nếu có sống, tất cả phải cùng sống chung"
"Không, cô làm như vậy sẽ giết cả hai bọn chúng, Aurora. Aurora....."
....
- A..... - Âu Dương Thiên Thiên kêu lên một tiếng rồi giật mình bật dậy, cô mở to mắt, đôi con ngươi kinh ngạc chấn động, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Hộc hộc hộc"- Thở dốc đến đỏ mặt tía tai, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên lau trán mình, điệu bộ vô cùng sợ hãi.
Rời khỏi giường, cô chạy một mạch vào nhà vệ sinh, dùng nước xối vào mặt nhiều lần, thở từng hơi một cách nặng nề.
Âu Dương Thiên Thiên ngước lên nhìn gương ở đối diện, bỗng thấy sắc mặt không biết từ bao giờ đã trắng bệch.
Tại sao lại như thế này? Trong một ngày nhớ về cùng một kí ức đến hai lần, nhưng là mỗi lần lại thêm vào một đoạn mới, giống như một bộ phim vậy. Có chuyện gì vậy chứ?
Đầu óc cô có phải xảy ra vấn đề gì hay không?
Âu Dương Thiên Thiên vươn tay tắt vòi nước, hít vào một hơi sâu, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, muốn trở về giường năm. Lúc này, ánh mắt chợt liếc thấy chiếc thẻ đen rơi dưới sàn, cô liền cúi người xuống nhặt lên, tiện tay đặt trên bàn gần đó.
"Rột rột" - Hai âm thanh kì lạ vang lên, khiến Âu Dương Thiên Thiên đỏ mặt, cô đưa tay xoa xoa bụng mình, bây giờ mới nhớ tới bản thân vẫn chưa ăn tối đã ngủ quên, liền hướng phía cửa đi tới, mở ra rồi men theo cầu thang đi xuống dưới tầng.
Vốn thời gian đã trễ, trăng đêm đã lên cao, nên Âu Dương Thiên Thiên nghĩ rằng tất cả người hầu đã nghỉ ngơi hết rồi, thế nhưng khi đi vào nhà bếp lại phát hiện đèn đang mở, đồng thời còn có một người đứng nấu thức ăn.
Sau khi nhận ra đó là ai, Âu dương Thiên Thiên tiến lại gần, hỏi với giọng ngạc nhiên:
- Kỳ Ân, sao giờ này cô vẫn còn ở đây? Chưa nghỉ ngơi nữa sao?
Người phụ nữ nghe thấy tiếng của cô, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Âu Dương Thiên Thiên, liền hỏi:
- Nhị tiểu thư, có phải tôi đã làm cô thức giấc rồi không?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, chậm rãi đáp:
- Không có, là tự tôi tỉnh dậy thôi.
Dừng một chút, cô đảo mắt nhìn quanh một lượt những thứ mà Kỳ Ân nấu, nói tiếp:
- Thức ăn của đầu bếp không hợp khẩu vị với cô sao?
Kỳ Ân chớp mắt, lắc đầu trả lời:
- Không có, Nhị tiểu thư, tôi nào dám chê bai mỹ vị thức ăn ở đây chứ. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì? - Âu Dương Thiên Thiên nheo mắt hỏi.
Kỳ Ân mím môi, thành thật đáp:
- Chỉ là tôi đột nhiên không muốn ăn những thứ đó nữa, hôm nay ngẫu hứng muốn thưởng thức món ăn thanh đạm hơn một chút, nên tự nấu ít thức ăn thôi.
Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, nhướn mày nói:
- Là vậy sao? Thôi được, thế thì làm thêm 1 phần nữa cho tôi đi. Vừa hay, tôi cũng đang đói.
Kỳ Ân chớp mắt ngạc nhiên, liền lên tiếng ngăn cản:
- Như vậy sao được chứ, hay là để tôi đánh thức đầu bếp, bảo họ chuẩn bị thức ăn khác cho Nhị tiểu thư. Đồ mà tôi nấu, sợ sẽ không hợp khẩu vị của cô.
Âu Dương Thiên Thiên bật cười, xua tay đáp:
- Không cần phiền phức vậy đâu, cô ăn gì thì tôi sẽ ăn theo đó, chỉ cần thức ăn không quá tệ, tôi vẫn có thể nuốt được.
- ..... Hơn nữa... tôi cũng muốn nếm thử tay nghề của cô như thế nào, Kỳ Ân. Mau làm đi, tôi đợi.
Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên liền xoay người lại, đi về phía bàn và ngồi xuống, bày ra một tư thế chờ đợi.
*Cầu phiếu nè, ahihi*
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.