Thế nhưng lại thêm một lần không thể nói hết lời nữa, Âu Dương Vô Thần ném cho cô một gương mặt sắc lạnh, làm Kỳ Ân mím môi im lặng, thu hết những lời mình định nói về, rồi cúi đầu đáp:
- Vâng, cậu chủ.
Dứt lời, cô liền quay người đi vào trong phòng bếp, vài giây sau bước ra mang theo một bộ bắt đũa mới, đặt xuống trước mặt Âu Dương Vô Thần, sau đó lùi về sau đứng.
Cô có thể đi nghỉ được rồi, chỗ này một lát nữa tôi ăn xong sẽ tự dọn dẹp sau.
Kỳ Ân nghe thấy, vốn không đồng tình với điều đó nên tính ngăn cản, nhưng không biết vì lí do gì lại đột nhiên ngừng lại, chỉ cúi đầu trả lời:
- Vâng, Nhị tiểu thư.
Nói rồi, cô lùi người về sau, chậm rãi lui ra khỏi phòng ăn. Cho đến khi trong không gian chỉ còn lại hai người, Âu Dương Thiên Thiên mới nhìn người đàn ông, cô với tay cầm lấy bát anh, ân cần múc vào đó một ít cơm.
Âu Dương Vô Thần nhìn một màn này không nói gì, cứ để yên cho cô làm. Nhìn một lúc, anh đột nhiên lên giọng: