- Em có nghĩ Âu Dương Vô Thần cũng biết chuyện này hay không? Nếu biết, vậy thì việc cậu ta tiếp cận em có lẽ...
- Đừng nói nữa... - Hô hấp của người con gái bắt đầu trở nên rối loạn, cô liên tục lắc đầu, giọng run rẩy van xin:
- Em xin chị, dừng lại đi.... đừng nói nữa...
Thế nhưng, Hứa Sơ Sơ vẫn không làm theo lời Âu Dương Thiên Thiên, vẫn ra sức hỏi dồn dập:
- Thiên Thiên, chị biết điều này thật khó chấp nhận, nhưng em cần phải tỉnh táo lại ngay, suy nghĩ về người đàn ông bên cạnh mình đi.
- Đủ rồi, đừng nói nữa!- Một tiếng hét thất thanh vang lên khiến những lời của người phụ nữ bắt buộc phải dừng lại. Âu Dương Thiên Thiên mở mắt nhìn thẳng Hứa Sơ Sơ, trong đôi con ngươi không biết từ lúc nào đã ánh lên hai hàng nước mắt.
Cô cắn môi run rẩy, chậm rãi thốt thành tiếng:
- Em không quan tâm Âu Dương Vô Thần và Mary FirstFlo rốt cuộc là có quan hệ gì, cũng không quan tâm anh ấy có biết chuyện này hay không, nhưng em biết một điều.... mẹ của em... bà ấy điên rồi!
Hứa Sơ Sơ kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ, không thể tin được vào điều mà mình nghe thấy, cô há miệng, hỏi với giọng bất ngờ:
- Em đang nói cái gì vậy? Người chết trong âm mưu đó là mẹ em, kẻ chết dưới tay Mary FirstFlo là mẹ của em, không phải ai khác mà là Đường Nhược Vũ - là mẹ của em đấy! Sao em có thể nói là không quan tâm? Nếu không quan tâm thì em khóc vì cái gì?
Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, cô rút mạnh tay ra khỏi người Hứa Sơ Sơ, đáp:
- Chị không hiểu, chị không hiểu đâu.
Dứt lời, cô liền quay người lại, vọt chạy ra ngoài.
- Thiên Thiên! - Hứa Sơ Sơ không kịp phản ứng trước hành động này, cô trợn mắt gọi lớn, thế nhưng cũng không thể ngăn lại những bước chân của cô gái kia.
Cắn môi, người phụ nữ nói:
- Á Nhan, đuổi theo Thiên Thiên, đảm bảo con bé không xảy ra chuyện gì, mau lên!